- Hôm nay tôi đến đây để nói với các người rằng tất cả chúng ta đều có quyền cạnh tranh công bằng trong công ty. Tôi sẽ không từ bỏ vốn chủ sở hữu của tập đoàn Quyến Lâm và tôi sẽ không đứng nhìn nó rơi vào tay người ngoài! Nếu các người không tuân theo các quy tắc trong bản di chúc tôi sẽ không bao giờ để yên
Diễm Tô nói một cách đầy quyết tâm.
Điều mà cô không ngờ là Giang Thanh Nhã lại là người đầu tiên nhảy ra phản đối
- Ngu xuẩn! Mày như thế mà còn mơ tưởng tới cổ phần và tài sản của tập đoàn? Mày chỉ là một đứa vắt mũi chưa sạch một đứa không có kinh nghiệm và không có thực lực nếu tập đoàn rơi vào tay người như mày thì không biết công ty sẽ bị phá sản khi nào!
- Thế còn bà?!
Diễm Tô nói thẳng thừng
- Chỉ là một kẻ ăn bám, không danh không phận trong Khúc gia thì bà có tư cách gì ở đây nói tôi? Nếu xét về máu mủ trong dòng họ Khúc thì bà chả là cái thá gì cả huống chi làlàm chủ tịch hội đồng!
Giang Thanh Nhã tức giận đến phát run, nghiến răng nói
- Cho dù trao không có bản lĩnh,thì con rể tao cũng làm cánh tay phải của tao! Còn mày! Mày chẳng có gì cả, chẳng có thế lực, chẳng có tiền chẳng có người chống lưng mà muốn làm chủ của một công ty? Thật nực cười!
Diễm Tô đau lòng!
Chỉ vì không có gì Lục Khánh Luân mới đối xử với cô như vậy?
Chỉ vì cô chẳng có quyền chẳng có thế nên bọn họ cùng nhau bắt nạt cô?
- Tập đoàn Thâm Quyến là công sức của ông nội, không ai trong số các người có thể sở hữu nó!
Diễm Tô ngước mắt lạnh lùng nói:
- Bố, nếu con đoán đúng, bố muốn dùng vốn chủ sở hữu của tập đoàn Thâm Quyến là có mục đích khác?
Khúc Dục Đông sắc mặt thay đổi,
- Con đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?
- Ông muốn đợi cho đến khi phương pháp của QY13 được thực hiện, và giá trị của tập đoàn đã tăng gấp đôi, rồi bán cổ phần với giá tốt hơn?
Khúc Dục Đông suýt chút nữa không đứng vững, ngã ngửa ra sau, nếu như Giang Thanh Nhã không kịp thời giúp đỡ, ông ta đã ngã xuống!
Nhìn con gái với vẻ hoài nghi, Khúc Dục Đông ngạc nhiên về những thay đổi của cô!
Ông đã quá lâu không để ý đến sự trưởng thành của cô, để cô trở nên thông minh đến mức ông cũng không nhận ra!
Cô đã đoán ra động cơ đằng sau toàn bộ sự việc một cách nhanh chóng như vậy! Ông cố tình giấu kín bí mật suốt ba năm, nhưng cô đã đoán chưa đầy một ngày!
- Nếu ông muốn bán đi công sức của ông nội, tôi sẽ không bao giờ để ông được toại nguyện!
- Làm sao có thể! Tại sao bố lại bán tập đoàn?
Khúc Dục Đông cười mất tự nhiên,
- Tô Tô, chỉ cần con từ bỏ quyền thừa kế bố có thể cho con một ngôi nhà, một chiếc xe hơi và rất nhiều tiền mặt. Con có thể sống bất kỳ cuộc sống nào mà con muốn và tránh xa những mưu mô trong lĩnh vực kinh doanh. Điều đó thật tuyệt phải không?
- Haha.. Tuyệt sao?
Diễm Tô cười khổ lắc đầu
- Ngôi nhà này từng là nơi tôi muốn sống nhất nhưng bây giờ đã bị chính tay ông hủy hoại! Nếu như ông vẫn cố chấp ý kiến của mình, thì chúng ta chỉ có thể nhìn nhau tại tòa!
- Hahaha... Vậy bây giờ mày muốn kiện chúng tao sao?
Giang Thanh Nhã không những không sợ hãi, không ngờ còn cười ra tiếng.
Không biết tại sao, Diêm Tô càng nhìn nụ cười của bà ta trong lòng càng thấy bất an.
Bà ta không sợ sao?
Giang Thanh Nhã tự tin, sang trọng cười nói:
- Đúng là nuôi ong tay áo! Dục Đông, đứa con gái mà ông đã nuôi nấng nhiều năm như vậy bây giờ nó nói muốn kiện chúng ta? Thật sự là trở thành trò cười cho thiên hạ!
Giang Thanh Nhã uyển chuyển bước tới trước mặt Diễm Tô. Bà ta cười nham hiểm
-Nếu mày muốn kiện chúng tao thì nhất định phải có chứng cứ.
Diễm Tô bình tĩnh nói
- Di chúc của ông nội là bằng chứng tốt nhất!
- Thật không?
Giang Thanh Nhã nhếch lên một nụ cười xảo trá
- Di chúc bây giờ ở đâu? Mày lấy ra xem!
Diêm Tô nhướng mắt, thản nhiên nói,
- Tôi trước khi rời đi đã giao cho bố tôi....
- Tao không biết mày đang nói tới cái gì!
Diễm Tô nhìn mặt ông ta không khỏi bất ngờ, Khúc Dục