Gương mặt của Âu Thần nghiêng về phía trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm như sao, hơi thở của anh nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt cô, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài!
- Lần sau cô không được tháo băng nếu không có sự cho phép của tôi.
Thật bất ngờ, ánh mắt của Âu Thần hoàn toàn không ở trên môi cô, ngược lại, anh quan sát vết thương trên đầu cô và ngước mắt lên ra dấu cho bác sĩ bên cạnh cô.
Bác sĩ vội vàng mang theo hộp thuốc bước tới chỗ Diêm Tô
- Cô Tô, vết thương của cô còn chưa lành, tôi sẽ băng bó lại cho cô
Khuôn mặt của Diêm Tô nóng dần lên. Băng bó vết thương? Hắn ta không phải muốn hôn cô sao?
Nhìn thấy Âu Thần ngồi trở lại trên sô pha của mình, Diễm Tô mới thở phào nhẹ nhõm, may mà ...
Cô ấy đưa tay ra che mặt, trong lòng không ngừng chửi rủa: " Mày đang mong đợi cái gì vậy? Mày đã có tật hám giai này từ bao giờ?"
- Có nóng không?
Âu Thần nhìn vẻ mặt khó chịu của cô và biết cô đang nghĩ gì ngay lập tức khóe miệng anh thoáng hiện lên một nụ cười. Hắn càng nhìn cô càng thấy thú vị.
- Tôi ... chẳng lẽ ... cơn sốt đêm qua ... vẫn chưa khỏi ...
Diễm Tô luống cuống tìm cớ, chết tiệt, sao càng nói dối, mặt càng nóng!
Cuối cùng cũng đợi bác sĩ băng bó xong ...
Diễm Tô lo lắng nói:
- Cái đó ... cơm nước đã ăn xong, còn băng bó đầu cũng đã xong, chúng ta có thể nói chuyện về tấm ảnh được không?
- Không có tâm trạng.
" ... "
Cái *beep* gì vậy?
Bởi vì không biết trong tay hắn có bao nhiêu tấm ảnh, Diễm Tô nhất thời không dám khiêu khích
- Có thể nói cho tôi biết, anh muốn tôi làm cái gì?
Âu Thần xem qua tập tài liệu trong tay, nhất thời không đáp lại cô.
Diễm Tô lo lắng ngồi xuống bên cạnh hắn
- Anh Âu, anh có nghe thấy tôi nói không?
- Anh Âu?
Thấy Âu Thần không trả lời, Diễm Tô ngồi lại gần và kiên nhẫn nói
- Tôi đã đi theo anh và đã thực hiện xong yêu cầu, chúng ta có thể nói về những bức ảnh được không?
- Anh Âu?
Ngay khi Diễm Tô lại gần hắn...
Âu Thần đột nhiên đóng tài liệu lại và ấn cô vào giữa hắn và ghế sô pha
- Ngồi gần như vậy, cô muốn làm gì tôi?
- Tôi, tôi ...
Gương mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mặt cô, Diễm Tô sững sờ một hồi. Những đường nét trên khuôn mặt này quá hoàn mỹ!
Cô đang suy nghĩ cái quái gì vậy?
Đôi mắt cô ấy khó chịu di chuyển và đôi mắt cô vô thức tránh né hắn, Âu Thần nhìn theo ánh mắt của cô. Dáng vẻ che giấu suy nghĩ của cô khiến trong người anh có một luồng điện ấm áp ...
Sống mũi dần dần tiến lại gần cô, nụ hôn của Âu Thần như sắp rơi xuống ... Lý trí duy nhất còn lại khiến cô đột nhiên đẩy anh ra
- Âu thiếu gia! Xin tự trọng!
“…”
Cách xa hắn một chút, Diễm Tô chỉnh lại quần áo, lấy lại bình tĩnh nói:
- Tôi muốn cùng anh nói chuyện đàng hoàng!
Âu Thần bị cô đẩy ra có chút chán nản. Trở lại vị trí ban đầu, hai chân trùng xuống tự nhiên, làm ra tư thế thương lượng
- Nghe nói cô phải đáp ứng đủ hai điều kiện mới có thể kế thừa gia nghiệp?
- Làm sao anh biết?
Diễm Tô nghi hoặc nhìn hắn. Hắn cho người điều tra cô?
- Tôi biết một điều có trong bản thừa kế là...
Âu Thần nhàn nhạt nói
-Cô phải tìm người để kết hôn và sinh con trong thời hạn hiệu lực của di chúc đúng chứ?
"..."
Vẻ mặt của Diễm Tô đột nhiên trở nên xấu hổ, làm sao hắn ta có thể biết cụ thể như vậy! Khi ông nội đưa ra di chúc này, cô cũng đã rất chán nản! Sau đó, cô biết rằng ông nội đang nghĩ đến hạnh phúc của cô, vì vậy cô hiểu ý tốt