" ... "
Diễm Tô quên mất rằng không chỉ ở đây mà toàn bộ khu mua sắm là của hắn ta! Ngay cả mảnh đất dưới chân cô cũng thuộc sở hữu của Tổng tài Âu Thần cao cao tại thượng!
Vệ Khanh lấy thẻ ra quẹt một cái, cả đống hóa đơn đổ ra như nước chảy, nhìn những đơn hàng dài dằng dặc trên sàn, Diễm Tô đau lòng, đây là thương hiệu cao cấp quốc tế nổi tiếng Thiên đường ? ! Làm sao để người nghèo như cô có thể sống?
- Đi!
Sau khi Vệ Khanh lấy hóa đơn xong, Âu Thần nắm tay cô và bước ra ngoài.
Diễm Tô hiển nhiên có thể cảm nhận được sự ghen tị của những nhân viên bán hàng phía sau mình
- Hai người đi thong thả! Lần sau lại ghé !
Sau khi họ rời đi, những nhân viên bán hàng nhảy lên vui sướng
- Thật tuyệt, thật tuyệt! Âu thiếu gia đã mua nhiều đồ như vậy cùng một lúc tại cửa hàng và thành tích của chúng ta trong tháng này chắc chắn được xếp hạng nhất!
Một nhân viên bán hàng lấy ra một chiếc máy tính và tính toán nó
- Theo mức hiện tại, mỗi người chúng ta có thể nhận được Ba mươi ba nghìn, ba trăm ba mươi ba tệ! Tháng này tôi giàu rồi!
- Tôi thất tình rồi!
Một người bán hàng chống cằm nhìn về hướng lối ra,
- Chồng tôi thực sự đã có bạn gái ... ... Và đã mua nhiều đồ tặng cho cô ấy ..... Tôi thật ghen tị với cô ta!
" ... "
Một trong những nhân viên bán hàng nhìn cô ta ngây người
- Âu thiếu gia mà cô cũng được phép gọi là chồng sao? Đừng ảo tưởng nữa, sống thực tế đi!
- Hừ! Thậm chí cô còn chế nhạo tôi!
- Tôi nói sự thật, Âu Thần luôn là thứ mà cô không thể có được cho dù cô có giàu đến nỗi nào! Đừng mơ trèo cao nữa . Lấy tiền thì thực tế hơn! . Thôi đừng nói nhảm nữa, cẩn thận kẻo mất vị trí!
- Nhưng Âu thiếu gia đẹp trai thật đấy! Vừa rồi anh ấy còn liếc mắt với tôi nữa cơ!
"...."
Trong khi bọn họ đang thảo luận, Âu Thần đã bước vào một số cửa hàng và lấy đi tất cả các mẫu mới trong mùa này. Vệ Khanh mang trên tay hơn một chục túi mua sắm và có một số thủ hạ đều đã đến trợ giúp. Một lúc sau, một tá nhân viên bảo vệ đi theo Diễm Tô.
- Ngoại trừ màu xanh lá cây đậm, màu vàng đất, màu đỏ nâu, mọi thứ khác đều gói lại cho tôi!
Âu Thần lại đi vào một cửa hàng quần áo có tên tuổi.
Nhân viên bán hàng lịch sự hỏi:
- Âu thiếu , anh có muốn lấy mẫu mới không?
- Ừ.
- Chờ một chút, cái này sẽ được đóng gói cho anh.
Nhìn họ bận rộn chuẩn bị, Diễm Tô thực sự không thể chịu đựng được nữa.
- Tiền của anh là nước đúng không? Làm từ thiện với số tiền nhiều như vậy thì tốt hơn!
- Năm nào tôi cũng làm .
"..."
Diễm Tô không nói nên lời,
- Không thể tiêu tiền lãng phí như vậy được!
- Tôi sẵn sàng mua tất cả cho em!
- Nhưng tôi không thể mặc nhiều như vậy!
DiễmTô xấu hổ nói
- Dù tôi mặc mỗi ngày một bộ trong nhiều năm thì tôi không thể mặc hết đống áo quần này! Tôi chỉ cần vài bộ đơn giản là đủ!
- Em thật sự muốn sống với tôi sao?
Một nụ cười nhẹ nở trên khóe miệng Âu Thần
- Nếu sống chung tôi cứ thích mua quần áo cho em mỗi năm.
“...”
- Âu thiếu gia, tất cả đã được đóng gói.
- Ừ.
Âu Thần nắm tay cô và rời đi.
Diễm Tô nghĩ, cô thật sự không thể mua được như thế này nữa, nếu mua như thế này, toàn bộ trung tâm thương mại đã bị hắn ta làm cho trống rỗng!
Làm thế nào để hắn ta bớt tiêu tiền vô bổ đây?
Đột nhiên, Diễm Tô nảy ra một ý tưởng
- Tôi đi vệ sinh!
Chưa để Âu Thần kịp trả lời cô đã chạy đến WC gần nhất, đóng cửa lại rồi trốn.
Âu Thần và những người khác ở bên ngoài phòng vệ sinh, họ không có việc gì làm, ánh mắt Âu Thần nhận thấy cách đó không