Diễm Tô nghe vậy , trong lòng lạnh lẽo lan tràn ra toàn thân, buồn bực cười....
Với một gia đình như vậy, còn biết nói cái gì?
Vài kẻ bắt cóc không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này, một giờ rưỡi sẽ không biết phải nói gì với Diễm Tô, cô thật sự đáng thương hại....
Cô lặng lẽ ngồi im lặng, bọn bắt cóc là người đầu tiên gặp phải tình huống khó khăn như vậy. Không ai sẵn sàng cứu chuộc cô ta, Âu Thần không nghe điện thoại, và mọi thứ dường như trở nên bế tắc ...
Diễm Tô đợi đến khi nước mắt đã khô, rồi gạt đi sự mong manh của mình và cố gắng nói với những kẻ bắt cóc.
- Anh không cần gọi Âu Thần nữa, anh ta sẽ không đến chuộc tôi.
- Tại sao?
Kẻ bắt cóc không thể tin được, hỏi lại
- Cô không phải là người phụ nữ của hắn sao? Hắn thực sự nhẫn tâm và bất công đối xử với cô như gia đình cô sao?
- Không phải.... Anh tin tôi đi , anh ta và tôi không phải loại quan hệ như anh nghĩ ...
- Làm sao có thể! Tôi thấy cô vào nhà anh ta cả đêm không ra, hôm nay anh ta còn đưa cô đến trung tâm mua sắm!
- Đó là bởi vì…
Diễm Tô không biết giải thích rõ ràng với anh ta nên chỉ có thể bịa đặt.
- Anh ta muốn nhờ sự giúp đỡ của tôi để có được tập đoàn gia đình của tôi… Anh ta không biết tình cảnh của tôi ở gia đình mình, giống như anh vậy. Quân cờ đã dùng, làm sao có thể phí sức cứu tôi chứ!
- Cái gì? Cô nói là thật sao?
Kẻ bắt cóc nghe được, thật sự là khó xử. Nếu thật sự như lời cô ta nói, cô ta và Âu Thần chỉ có quan hệ hợp tác. Âu Thần chắc chắn sẽ không đến để chuộc cô ta!
- Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy đó. Nhà tôi còn không quan tâm tôi sống chết thế nào huống chi là Âu Thần là một người ngoài? Tôi thật sự không quan trọng như các người nghĩ. Nhưng mà nếu tôi chết đi thì sẽ không có người giúp đỡ Âu Thần thu mua tập đoàn! Các người nghĩ hắn ta sẽ bỏ tiền qua vụ này sao? Dù tôi là quân cờ nhưng vẫn không có giá trị lợi dụng!
- Chúng ta đã bị gài bẫy rồi!
Kẻ bắt cóc thở dài nói đến đây hắn rất tức giận.
- Ông chủ đã phái chúng tôi đi ám sát Âu Thần . Không ngờ lần đầu tiên lại thất bại, ông chủ sợ bị liên lụy nên muốn diệt khẩu chúng tôi. Ông ta bắt các thành viên trong gia đình chúng tôi tra tấn đến chết và đổ lỗi sự việc này cho Âu Thần. Lúc đó chúng tôi không nghĩ nhiều về nó, nghĩ rằng Âu Thần thực sự đã làm điều đó, vì vậy chúng tôi chỉ ...
Diễm Tô nghi ngờ, mở to mắt hỏi
- Vì vậy, gia đình của anh đã chết trong tay của ông chủ của anh?
- Ừ!
Kẻ bắt cóc giận dữ nói,
- Vậy là ông ta đã ra lệnh bắt cóc tôi. Muốn dùng tôi uy hiếp hắn sao?
Diễm Tô khó hiểu
- Nói đến, vết thương trên ngực lúc đó cũng là do các người...
Diễm Tô không nói tiếp. Nghĩ lại cái ngày Âu Thần ôm cô nhảy dù, một mảng vết thương rộng lớn trước ngực đã nhuộm đỏ cả vùng biển ...
- Không phải chúng tôi làm, hôm đó hắn tự mình làm!
Kẻ bắt cóc nói rõ ràng.
- Cái gì?
- Âu Thần luôn rất điêu luyện. Nói chung, đừng nói đến việc bắt được hắn, rất khó để hắn bị thương! Chúng tôi biết mình không phải là đối thủ của hắn nên hôm đó đã bắt rất nhiều con tin và đe dọa hắn. Hắn cũng là một kẻ cứng rắn. Tôi không chút do dự bắn một phát vào ngực, nói đến đây, anh em chúng ta thật hâm mộ anh ta, anh ta có thể sống tốt như vậy sau khi bị thương ...