Tuy nhiên, sở thích của cô cũng rất kỳ lạ - cô thậm chí còn coi bạn trai của mình như báu vật, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa và coi những người đàn ông khác như cây cỏ, mây bay.
Anh thu hút cô vào mắt muốn giễu cợt cô thêm chút nữa nhưng không ngờ người phụ nữ này lại chạy vào bất ngờ, lấy gối đánh anh. Vô ý hay cố tình mà cô ấy vấp phải chiếc ghế bành đặt trước mặt,cả thân thể ngã nhào lên giường , sống mũi cô đập vào mũi anh, đôi môi mềm mại hôn lên môi anh không chút báo trước.
Hơi thở từ trong cơ thể cô tuôn ra, ngây ngô mở to mắt, lúc này anh mới nghĩ sao cô lại có chút đáng yêu ...
Yến Tô ngây người mở mắt ra, sao có thể ... hôn anh ta lần nữa!
Sau vài giây, Diêm Tô tức giận đến mức đẩy anh ta ra
- Anh lại lợi dụng tôi!
- Cô tự mình chạy vào người tôi! Giờ còn trách ai đây.
Diêm Tô tức giận đến nôn ra máu
- Nếu anh không kéo tôi sẽ không đụng phải mà hôn anh?
Cô chưa từng thấy người đàn ông vô liêm sỉ như vậy!
Trong mắt người đàn ông ánh lên một nụ cười, như thể cô càng tức giận thì anh ta càng thấy thú vị
- Nếu cô cảm thấy mất mát, tôi có thể hôn lại.
- Tôi ngốc mới làm theo anh.
Nói xong cô phồng má, giận dỗi ngồi xuống. Còn anh ta bây giờ làm mặt nghiêm túc nói
- Đưa điện thoại cho tôi.
Diễm Tô tức giận đáp
- Sao tôi phải đưa cho anh?
- Không muốn rời đi nơi này?
- Anh muốn chạy trốn? Sợ tội?
Diễm Tô nhìn người đàn ông trước mắt mà trong lòng đoán ra thân phận, luôn cảm thấy hắn không phải là người tốt lành gì!
- Trông tôi giống như một kẻ chạy trốn?
Đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông khẽ nhướng lên, giọng nói đầy quyến rũ mê hoặc.
Anh cho cô ấn tượng xấu như vậy?
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Với một tiếng rắc, người phụ nữ mở cánh cửa nhỏ bằng gỗ và nói
- Cô gái, cô hãy ra ăn cơm đi. Người đàn ông của cô đã dậy chưa? Hãy ăn cùng nhau.
Anh ta không phải là người đàn ông của cô! Diễm Tô trong lòng phản đối, nhưng lại lười giải thích đành nói:
- Cháu cảm ơn ạ! Thực xin lỗi đã làm phiền hai người!
- Cô còn chưa đưa thuốc cho tôi.
Người đàn ông cố ý nhắc nhở, như thể nói vơi người thứ ba.
Diễm Tô quay đầu trừng hắn, ngụ ý nói : Anh không phải là người tàn tật! Tại sao phải giúp anh? Đừng có mà nói xấu tôi trước mặt người khác !
Diễm Tô đấu mắt với người đàn ông đến lòi mắt, trao nhau những ánh mắt tình thương mến thương.
- Sao lại nhìn anh âu yếm vậy bà xã? Tới đây bôi thuốc giùm anh đi!
- Anh ...
Cô cạn lời với tên này. Như hiểu ra được chuyện gì người phụ nữ lên tiếng nói
- Nhanh chóng bôi vào , nó sẽ không được tốt nếu vết thương trở nên tồi tệ hơn. Cô hãy sát trùng vết thương cho anh ấy trước rồi đổ bột lên đó. Hiện tại tôi không làm phiền hai người nữa. Sau khi bôi xong hãy ra ngoài ăn tối cùng chúng tôi.
Nói xong, người phụ nữ đi ra, cửa phòng đóng lại.
"..."
Diêm Tô trừng mắt nhìn người đàn ông ,như là hỏi: Hài lòng chưa?
Người đàn ông mỉm cười thích thú và bày tỏ sự hài lòng với kết quả vừa rồi. Diễm Tô nghiến răng vì ghét, và cô rất nóng lòng muốn tạt lọ hydrogen peroxide* này vào mặt tên kia!