"..."
Diễm Tô làm sao không biết hắn ta muốn làm gì, chỉ là kêu cô đến phòng làm việc của hắn ta ăn cơm. Người đàn ông này, hắn ta có biết xấu hổ khi nói ra những điều đó?
- Bất kể người nào đó cản trở cô, cô cũng phải đúng giờ xuất hiện trước mặt tôi , nếu không, những người ở đây sẽ bị trừng phạt tương xứng.
Hắn nhìn cô nhưng có ý nói với người khác.
- Tôi hiểu rồi, ngài Âu!
- Cô còn đứng đó làm gì vậy!
Âu Thần tăng âm lượng và nhìn Mã Vĩ Vĩ với vẻ không hài lòng
- Cô chưa đi rửa toilet sao?
- Ngài Âu, tôi vẫn còn một câu hỏi không hiểu.
Mã Vĩ Vĩ thận trọng nói
- Chỉ có một vài nhà vệ sinh, sau khi lau chùi xong tôi có thể quay lại văn phòng tiếp tục làm việc được không?
- Cô nghĩ tôi xử phạt nhẹ cô vậy sao?
Âu Thần ngước đôi mắt uể oải lên và chậm rãi nói
- Tất cả phòng vệ sinh của tập đoàn Phong Thần do cô phụ trách. Bây giờ chỉ còn nửa ngày nữa, cô có chắc là có thể hoàn thành nhiệm vụ không?
- Vâng, tôi đi ngay ...
Mã Vĩ Vĩ không ngờ nhiều như vậy liền chuẩn bị rời đi
- Dừng lại.
Âu Thần nói đột ngột.
- Tôi không biết ngài Âu còn ra lệnh gì nữa?
- Để những kẻ nghe trộm ngoài cửa làm chứng! Nếu cô lười biếng, bọn họ cũng sẽ bị trừng phạt tiếp theo!
Mã Vĩ Vĩ mở cửa và một số nhân viên bỏ chạy. Bây giờ, từng người một ngồi vào việc của chính mình, không dám ngẩng đầu! Chủ tịch Âu thực sự biết rằng họ đã ở bên ngoài từ lâu. Ngài Âu thực sự sẽ trừng phạt họ?
Mã Vĩ Vĩ cảm thấy rất xấu hổ. Họ có nhìn thấy cảnh ngài Âu mắng cô ta vừa rồi không? Cô ta vội vàng bỏ đi vì xấu hổ. Mã Vĩ Vĩ không muốn lãng phí thời gian. Nếu cô ta không thể rửa nhà vệ sinh trước khi làm việc, Diễm Tô sẽ ngồi vào chỗ của cô ta!
Cô ta đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, vì vậy cô ta sẽ không từ bỏ công việc của mình!
- Người mới đến, đóng cửa lại.
Âu Thần đưa ánh mắt về phía Diễm Tô.
Diêm Tô ngoan ngoãn đóng cửa lại, nghe hắn nói:
- Lại đây.
Bước đến chỗ hắn, Âu Thần kéo cô vào lòng và ngồi
- Còn có ai bắt nạt em nữa?
- Anh làm gì vậy!
Diễm Tô vội vàng nhìn ra ngoài, chật vật đứng dậy
- Bị nhìn thấy thật không tốt. Nhanh lên! Mau bỏ tôi ra!
- Bị bắt nạt tại sao emkhông nói với anh?
Âu Thần giữ cô không buông ra
- Bắt nạt vì chuyện này tại sao em không nói?
- Anh bỏ tôi ra rồi chúng ta nói chuyện!
- Hãy nói chuyện kiểu này!
Ánh mắt Âu Thần lóe lên một tia đau lòng
- Diễm Tô, em có biết trong lòng anh bây giờ rất không thoải mái không? Anh là chồng của em. Tại sao em không nói cho anh biết chuyện của em?
- Buông ra… đau quá!
Diễm Tô không có tâm trạng nghe hắn nói, nhíu mày. Âu Thần nhìn theo tầm mắt và ngay sau đó thấy khuỷu tay cô chảy máu
- Có chuyện gì vậy? Ai đã làm?
- Âu Thần nghe tôi ...
Trước khi Diễm Tô nói xong, Âu Thần đã đứng dậy và chất vấn.
- Là Mã Vĩ Vĩ? Để cho cô ta rửa toilet xem ra còn nhẹ quá!
- Này, anh đi đâu vậy
Diễm Tô vội vàng đỡ lấy,
- Tôi đã nói là tự mình ngã, đừng đỗ lỗi người khác. Đầu của anh có vấn đề à?
- Chẳng lẽ em sẽ tự rơi vào vườn hoa sao? Tôi không tin!
Âu Thần đang định tìm Mã Vĩ Vĩ để giải quyết. Diễm Tô dựa lưng vào cửa, dứt khoát chặn lại
- Đừng hấp tấp! Nghe tôi nói, mọi chuyện không như anh nghĩ!
- Tránh ra!
- Được rồi, tôi nói thật!
Cô chỉ có thể nói cho hắn ta biết chi tiết của vấn đề
.....
- Đó, chuyện là như vậy!
- Thảo nào buổi trưa em hỏi anh có kẻ thù nào không.