Trong bữa sáng, Triệu Thanh Tuyết hí hửng nhắc đi nhắc lại với Hàn Dương Phong.
Anh ăn sáng cũng không được yên với cô vợ, thôi thì chiều ý cô, kêu đói thì đừng có đổ lỗi cho anh.
- “ Thế thì bây giờ chúng ta cùng " tạo em bé " nhá vợ yêu, em đừng có mà kêu đói bụng, nghe chưa hả? ”
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, cô vui lắm nhưng chỉ ít phút nữa thôi, cô sẽ đau và mệt mỏi đến ngất.
Quản gia đứng ở trong bếp không hiểu chuyện gì nhưng chắc chắn có tin vui rồi, ông mỉm cười hoan hỉ, nếu biệt thự này có tiếng của trẻ con thì còn gì bằng.
Hàn Dương Phong bế cô lên phòng, anh khoá cửa lại, đóng kín rèm, sau đó đặt cô xuống giường.
Triệu Thanh Tuyết nhìn cứ thấy sợ sợ, Hàn Dương Phong thấy vợ như thế thì bèn trêu.
- “ Sao? Thấy sợ rồi à? ”
- “ Có gì mà phải sợ.
” cô hùng hổ đáp lại nhưng trong lòng không ngừng run, tim đập rất mạnh
Hàn Dương Phong ghé sát tai cô, giọng nói vừa trầm vừa ấm áp.
- “ Có hối hận không? Anh mà làm, em có hối hận cũng không kịp đâu.
”
- “ Không hối hận ” cô đáp
- “ Là em nói đấy nhé.
Nếu là con trai, nó là người kế nhiệm vị trí của anh trong tương lai.
Còn nếu là con gái, con muốn làm gì cũng được hết.
”
- “ Anh trọng nữ khinh nam đấy à ”
- “ Không, trai gái đều được nhưng anh thích con gái hơn vì con sẽ xinh đẹp giống như vợ anh.
”
Hàn Dương Phong nhìn vào mắt cô nói, anh chỉ sợ anh không sống được đến lúc đó.
Anh vẫn mong sau trận chiến đó, ông trời sẽ cho anh một cơ hội để sống.
Anh cúi xuống chiếm lấy môi cô, nụ hôn đầu tiên của hai người cũng là lần đầu tiên gần gũi, thân mật như vậy.
Năm xưa, trước khi đi anh cũng hôn cô nhưng khi ấy hai người chỉ là một đứa trẻ, không hiểu rõ tình yêu là như thế nào, ngày ngày trưởng thành, anh mới nhận ra điều đó.
Triệu Thanh Tuyết không phản kháng mà phối hợp theo anh, cô là người muốn như vậy.
Bây giờ, chính lúc này cô mới nhớ ra, cô luôn thắc mắc vì sao nụ hôn của anh lại quen thuộc với cô đến như vậy, cuối cùng cô cũng nhận ra rồi.
Cô bị hôn đến đầu óc lờ mờ, không thể thở được, mở mắt nhìn không gian xung quanh chỉ thấy toàn là mờ ảo.
Chẳng lẽ cô bị hôn mà thần trí cũng điên đảo rồi hay sao?
Đôi môi mềm mại của Triệu Thanh Tuyết bị Hàn Dương Phong ra sức cắn m*t, hiện lên màu sắc đỏ hồng, môi lưỡi quấn quýt không rời, anh hút hết mật ngọt bên trong khoang miệng cô.
Hàn Dương Phong thuận tay kéo áo ngủ trên người vợ xuống, lộ làn da trắng mịn không tì vết.
Hôn đã thoả mãn, anh cúi xuống hôn vùng cổ và xương quai xanh, vừa hôn vừa cắn nhẹ để lại những dấu ái muội, như thể khẳng định chủ quyền trên người cô.
Triệu Thanh Tuyết lúc này mới được hít thở không khí, vì đau mà kêu lên, đôi mắt long lanh phủ một tầng sương mờ, gợi sự quyến rũ mê người trong mắt của Hàn Dương Phong.
Hàn Dương Phong một lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại đó, hai người nằm đè lên nhau, rất gần gũi, đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Triệu Thanh Tuyết cảm nhận cái đó của anh rất gần, nó đang chạm vào bụng cô, chỉ được ngăn cách bởi một lớp vải.
Tay anh tiến gần, chạm vào áo cô, đang định cởi phanh nó ra.
Triệu Thanh Tuyết giơ tay định kháng