Hai ngày sau…
Hàn Dương Phong tỉnh dậy sau một thời gian dài mê man bất tỉnh, anh mở mắt nhìn xung quanh, đầu đau như búa bổ.
Anh không biết nơi này là nơi nào, mọi thứ đối với anh rất lạ.
Anh không hề nhớ gì cả, mọi kí ức trước đây cứ như thể đã tan biến.
Anh gắng gượng ngồi dậy, thấy tay và chân đều băng bó, vừa nhức vừa đau.
Biết bản thân đang rất đau đớn nhưng Hàn Dương Phong không hề sợ hãi, tính cách của anh không thay đổi nhưng kí ức đã hoàn toàn biến mất.
Chu Tử Lan đi vào thì thấy anh đã tỉnh dậy, cô định tiến đến hỏi han thì nhận được ánh mắt sắc lạnh từ anh, Chu Tử Lan sợ hãi lùi bước, trong lòng nghĩ thầm.
" Người đàn ông này bị làm sao vậy chứ? Khó gần đến như vậy sao? ”
- “ Cô là ai? Tại sao lại ở đây? Còn nữa, tại sao tôi lại bị như thế này? ”
Hàn Dương Phong liên tục đặt câu hỏi cho Chu Tử Lan, cô nàng vừa ngu ngơ vừa thấy khó hiểu, lần đầu tiên cô gặp kiểu người như thế này.
- “ Tôi là Chu Tử Lan, đây là nhà tôi.
Cha tôi phát hiện anh nằm bất tỉnh dưới chân núi nên đã đưa anh về đây.
Anh bị thương khá nặng, cần phải tịnh dưỡng, đừng quá kích động.
” Chu Tử Lan nhẹ nhàng nói
- “ Cô đi ra ngoài được rồi, tôi muốn ở một mình.
”
Nghe Hàn Dương Phong nói như thế, Chu Tử Lan cũng không còn tư cách để ở lại.
Cô đành đi ra ngoài, để không gian riêng tư cho anh.
Thấy Chu Tử Lan đi rồi, Hàn Dương Phong mới bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Mọi kí ức trước kia đã không còn, anh không còn nhớ bất kỳ chuyện cũ.
Bác sĩ đã nói rất đúng, do Hàn Dương Phong bị đạn bắn vào giữa trán, trí não bị ảnh hưởng vậy nên khả năng mất trí sẽ sẽ cao.
Nhưng anh không hoàn toàn mất hết tất cả mà chỉ tạm thời mất trí nhớ.
Hàn Dương Phong lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, những dòng suy nghĩ lại hiện lên trong tâm trí.
- “ Mình đeo nhẫn? Chẳng lẽ đã kết hôn? Đã có vợ rồi hay sao? ” Anh vừa nhìn chiếc nhẫn vừa tự hỏi mình
Anh cố gắng nhớ lại một chút kí ức nào đó nhưng anh không thể nhớ nổi, càng cố nhớ thì đầu anh càng đau.
Hàn Dương Phong thấy bản thân vừa rồi cũng hơi quá đáng thật, cô gái ấy đâu có làm gì anh đâu, tự nhiên lớn tiếng với người ta, chắc anh phải xin lỗi thật.
Bây