Diệp Bằng liền dẫn Lam Lam vào văn phòng của anh,phòng anh rất lớn và rộng thậm chí anh còn có giang phòng nghỉ ngơi riêng
Lam Lam vừa ngồi xuống ghế thì anh đã đập tay lên bàn hung dữ nhìn cô.
–" Tôi đã dặn cô tới đây thì tìm tôi mà
Tại sao lại gặp hắn ta? " Lời nói của anh nói ra như có mùi vị của dấm chua ghen tức
Lam Lam khó hiểu không biết anh bị gì nữa người nên giận phải là cô chứ kêu cô tới làm việc mà không đón cô mà phải bắt cô tự đi lên tìm là sao? Nếu như vậy thì cô cũng không có gặp cái tên ôn thần đó đâu.
–" Nhưng có biết anh ở đâu mà tìm" Cô lườm huýt anh trả lời.
Mặt của Diệp Bằng bắt đầu cau có khó chịu thái độ của cô.Mới đi làm ngày đầu tiên đã gây ra nhiều chuyện rồi không biết sau này cô còn quậy tới cỡ nào.
Anh trầm ngâm suy nghĩ không biết đưa cô vào làm là đúng hay là sai nữa.
Đúng như Hạo Thiên nói cô em gái này của anh ta thật sự rất tinh quái thậm chí còn kì lạ nữa.
–" Cô đến đây làm việc chứ không phải liếc mắt đưa tình với người khác" Anh chỉ tay lên bàn nhìn cô giọng điệu càng bực bội hơn
–" Anh quá đáng vừa vừa thôi,nếu anh còn như vậy nữa tôi đi về không làm nữa"Cô liền đứng lên đi ra cửa.
Diệp Bằng thẫn thờ nhìn cô quay đi.
Đúng lúc này anh lại cảm thấy mình không biết tại sao phải tức giận với cô.Cô có là gì của anh đâu mà anh lại sốt sắng đến như vậy Cô có liếc mắt đưa tình với ai cũng không tới lượt anh quản.
Hôm trước chỉ là câu nói đùa anh muốn chọc tức Tiểu Vy muốn hẹn hò với cô thôi chứ anh đâu có ý muốn tiến thêm bước nữa với con nhỏ đáng ghét này.
Diệp Bằng lắc đầu mệt mỏi liền hạ giọng thấp xuống khẽ kêu cô
–" Tôi không có ý đó,cô quay trở lại đây ngồi xuống tôi sẽ phân phó công việc cho cô"
Lam Lam đột ngột đứng lại xoay người liếc xéo anh bằng nửa con mắt.Càng ngày cô càng ghét cái tên này quá đi mất.
Một lúc sau
Diệp Bằng dẫn cô tới phòng sáng tạo thiết kế.
– " Giám Đốc Lưu cô này là nhân viên mới anh hãy hướng dẫn cho cô ấy" Anh nhìn vị giám đốc đó khẽ ra lệnh.
–"À mà khoan nếu cô ấy có làm sai chuyện gì thì cứ việc trừ lương cô ấy cho tôi" Trước khi đi anh cũng vẫn phải nói một câu để chọc tức cô.
Lam Lam nhìn anh đi xa liền lẫm bẫm trong miệng chửi anh liên tục
–" Đồ giang thương khốn kiếp muốn trừ lương chị sao không có dễ đâu cưng"
Giám đốc Lưu nhìn cô nói gì đó liền hỏi
–" Cô vừa nói gì,cô không sao chứ"
–" Dạ không có gì anh hướng dẫn công việc cho tôi đi"Lam Lam cười nói.
Giám Đốc Lưu cũng rất phong độ nhưng tuổi tác xem ra cũng đã 40 nhưng hình như anh ta vẫn chưa có vợ thì phải vì cô không thấy anh ta đeo nhẫn cưới
Giám đốc Lưu đang hướng dẫn cho cô thì tình cờ gặp Tử Lan đang đi tới.Giám đốc lập tức cuối chào.
–" Chào Chủ Nhiệm!Đây là nhân viên mới Tổng giám đốc Lục đưa tới" Anh nói xong liền nhìn qua Lam Lam "Lam Lam còn đây là chủ nhiệm của phòng thiết kế sáng tạo cô mau chào đi" Giám đốc liền giới thiệu cô với Tử Lan,cô ta lập tức nghênh mặt ra oai lên nhìn cô.
Lam Lam nhếch môi lên cười, "Chủ nhiệm sáng tạo gì mà bản thiết kế vẽ không ra cái gì hết"
Cô nói thầm trong lòng bữa trước cô đã thấy bản thiết kế của cô ta, cô liền đánh giá rất thấp.Cái đó mà cũng gọi là thiết kế nữa sao?
Không biết cô ta leo lên được vị trí này bằng cách nào nữa.Chắc lại mang danh con dâu nhà họ Lục có chồng cô ta chống lưng đây mà.
–" Chào cô Tử Lan"Cô chìa tay ra bắt tay cô ta.
Nãy giờ Tử Lan luôn ra vẻ với cô nhìn cô đưa tay cô ta không thèm bắt tay mà liếc xéo rồi đi qua người cô hít vai cô một cái.
–" Cô nói chuyện phải cẩn thận.Tôi là chủ nhiệm là sếp của cô chứ không phải ai mà cô nói chống không như thế"
Lam Lam nghe xong cục tức dâng lên,cô khẽ xoay đầu siếc chặt hai tay nhìn về cô ta nhưng cô chợt thấy ở đây có nhiều người cô không nên hành động lỗ mãng.
–" Dạ tôi Chào Chủ Nhiệm" Lam Lam mỉm cười tươi cuối chào cô ta.
Tử Lan thấy vậy thì cười hả hê bỏ đi.
Như vậy cô ta đã nghĩ mình đã thắng Lam Lam một bàn.
Giám đốc Lưu nhìn thái độ của Tử Lan khẽ lắc đầu quay lại nhìn Lam Lam
–"Cô ta là cháu dâu của chủ tịch nên thường không xem ai ra gì cô đừng bận tâm"
Trong công ty này không ai ưa được tính cách tiểu thư của cô ta nên nhiều người rất không ưa cô ta.Thậm chí có nhiều người tranh thủ không có cô ta ở đây liên tục nói xấu cô ta.Đã không làm được gì mà cũng lên được chức chủ nhiệm.
Mọi người trong công ty không một ai mà không biết cô ta dùng mối quan hệ mới có được ngày hôm nay mà còn tỏ thái độ khinh người như thế.
Lam Lam nghe xong không nói gì chỉ cười trừ thôi,cô còn lạ tính nết của cô ta sao.
Khi còn học ở trường Thái Lan cô ta đã ra vẻ tính tiểu thư của mình luôn khi dễ cô có khi còn chơi xấu ăn cắp đồ của cô nữa.
Bản thiết kế của cô cũng vì vậy mà bị cô ta đánh cắp hồi nào cũng không hay.
Sau một hồi.Lam Lam được bố trí ngồi ở một giang phòng nhỏ ở cạnh cửa sổ nơi này chuyên thiết kế về trang sức.Cô liền trưng lên vài cánh hoa hồng đen mà cô ngay từ nhỏ đã rất thích nó thể hiện sự huyền bí và lạnh lùng giống như con người của cô vậy.Ai ai trong nhà cũng nói rằng cô luôn mang một tâm trạng rất bí ẩn không ai có thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì.
Cô đối lập với tất cả mọi thứ,cô là người ít nói như làm thì nhiều.
Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu chính mình huống chi là người khác.
Cùng từ đó mà cái tên Alice mới xuất hiện và cái tên mà mọi người hay gọi cô đó là "Phù Thuỷ Hội Họa " Tên đấy nhiều người nói cô không bao giờ chịu lộ mặt nên mới đặt biệt danh này cho cô.
Cô chính là người bí ẩn như vậy.
Lam Lam nhìn những bản vẽ có sẵn trên bàn liền lắc đầu cười nhạo.
–" Đây mà thiết kế sao? " Dứt lời cô bắt tay vào vẽ lại nhết hững bức vẽ đó theo ý của mình.
Cô ham vẽ tới quên thời gian luôn vẽ xong thì cũng tới giờ tan sở,cô lấy túi để những bản vẽ vào trong rồi đi về
Lam Lam không muốn cho tài xế đến đón sợ nhiều người sẽ nhìn mình.Cô ra tính bắt taxi về thì ở đằng sau lưng liền bóp lên tiếng còi xe làm cô giựt bắn mình phải quay lại nhìn,cô quay lại gặp ngay khuôn mặt đáng ghét đó cô liền quay người bỏ đi.
Diệp Bằng thấy cô tính bỏ trốn liền xuống xe chạy lại kéo tay cô lại nói
–" Sau thấy tôi lại bỏ trốn"
–" Tôi không bỏ trốn mà tại không muốn nhìn thấy người mà tôi ghét" Cô lạnh lùng nói,anh luôn là sao chổi trong đời tôi lúc trước cũng vậy bây giờ cũng vậy.
Diệp Bằng khuôn mặt cau có nhìn cô
–" Bộ nhìn thấy tôi cô ghét lắm hả?"
Lam Lam không thèm nhìn lấy anh một cái mà trả lời một cách hờ hững
–" Ừ"
Nghe câu trả lời của cô khiến anh hơi tức giận,anh liền kéo cô lên xe mình.
–" Anh muốn chở tôi đi đâu" Cô giận giữ hét lên
–" Chẳng phải tôi nói hẹn hò với cô sao hôm nay là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta" Anh nghiên đầu qua nhìn cô rồi lập tức nắm vô lăng lái xe đưa cô đi.
Hai người tới một nhà hàng nhỏ kêu lẩu cay ra ăn.Không biết anh có hỏi không mà tại sao biết cô là tính đồ ăn lẩu vậy
Lam Lam khi gặp món mình thích thì hai mắt cô sáng rỡ chớp lia chớp lịa,anh nhìn biểu cảm của cô thì không cười mới là lạ.
Cô ăn trong rất ngon miệng thậm chí không quan tâm gì anh
–" Tôi không ngờ cô lại thích ăn lẩu như vậy"Anh chống cầm nhìn cô ăn khẽ nói
Lam Lam vừa ăn vừa đang lấy khăn giấy lau mồ hôi.
Ăn lẩu lúc nào cũng phải làm cho cô nóng ran tót hết cả mồ hôi ra ngoài
–" Tôi rất thích ăn lẩu từ nhỏ tôi đã rất rất thích rồi,còn anh thích ăn món gì" Cô nghiên đầu nhìn anh hỏi.
Diệp Bằng lấy tay vuốt nhẹ tóc cô khi nãy ăn đã rối hết tùm lum anh vuốt lại ngay ngắn rồi nhìn cô mỉm cười
–" Tôi chỉ thích cơm mẹ tôi nấu thôi"
Lam Lam thấy cử chỉ cộng lời