“Á”
Tiểu Vy hét lớn lên trong sự vui mừng từ trong phòng tắm vọng ra.
Bên ngoài Lý Tuyết Cầm đã giựt mình đến cái thứ ba, nhưng lần nào con gái của bà cũng đều làm cho bà muốn đứng tim.
Đây là tiếng hét thứ mấy của Tiểu Vy la lên bà cũng không thể nào nhớ.
"Mẹ ơi! Con thật sự mang thai rồi! " Tiểu Vy đi ra đưa ba cái que thử thai trước mặt mẹ của mình với tâm trạng hớn hở.
Lý Tuyết Cầm trợn to hai mắt nhìn những que thử thai trước mặt.
"Nữa rồi sao? "
Nghe giọng điệu của bà, có vẻ như bà không được thích lắm.Tiểu Vy liền tỏ thái độ,có chút không vui.
“Sao lại nữa, đứa bé tới rất đúng lúc.
Lần này con sẽ quậy nhà họ Tần và cả nhà họ Lục tan nát.Vì đã đối xử tàn nhẫn với con”.
Nói xong cô liền đưa thoại lên chụp hình những cây que thử thai lại.
Lý Tuyết Cầm tỏ vẻ nghi hoặc liền hỏi.
" Con định làm gì vậy? "
Tiểu Vy cong môi nở một nụ cười đắc ý.
"Mẹ không nhớ Lục Diệp Bằng đã cảnh cáo con không được tổn thương vợ của anh ta thì con cũng nên nghe theo chứ! "
"Ý con …Muốn gửi ảnh này cho vợ của Diệp Bằng sao? " Lý Tuyết Cầm há hốc mồm khi nói ra câu này.
Con gái của bà dạo này ăn trúng cái gì, tại sao lại thủ đoạn đến vậy.
Từ khi Tiểu Vy rời khỏi nhà họ Tần thì không biết vì sao đã lại thay đổi trở thành một con người khác.Khiến người làm mẹ như bà cũng phải luôn khiếp sợ mỗi khi ánh mắt của cô thay đổi.
Gương mặt Tiểu Vy càng trở nên độc ác.
Cô ta lướt tìm số điện của Lam Lam và chọn hai tấm hình gửi cho cô và lần này cô ta không kèm theo lời nhắn gì hết.
Bởi cô ta chắc chắn một điều Lam Lam sau khi nhận hai tấm hình này sẽ lập tức hiểu ngày ý muốn của cô ta.
******
Tại nhà Lam Lam,cuối cùng buổi tiệc sinh nhật cũng được bắt đầu.
Nhà họ Tần luôn thích không khí ngoài trời.
Nên bàn tiệc rất lớn,được trải dài ra ngoài sân.
Một số người biết sinh nhật Lam Lam mà không hề biết sinh nhật của An Nhiên.
Nên phần quà của cô bé cũng ít hơn mẹ của mình rất nhiều.
Nhưng Lam Lam đều đẩy qua hết cho cô con gái bé bỏng của mình.
Khắp xung quanh được trang trí rất nhiều bong bóng.
Mấy đứa trẻ say mê không chịu ngồi yên mà cứ liên tục bay nhảy chăm chít khắp nơi khiến cho bầu không khí nơi đây đều không được yên tĩnh.
Cuộc nói chuyện ban đầu đều nói về buổi gặp ra mắt của Tiểu Sơ, ba mẹ cô đang tính làm sao để Tiểu Sơ và Hạo Thiên mau chóng đám cưới trước khi đứa bé chào đời.
Nhưng lại lo lắng mọi người bên ngoài đàm tiếu ăn nói lung tung khi Hạo Thiên vừa mới ly hôn chưa được bao lâu,thì đã cưới vợ mới mà thậm chí lại có con với nhau nữa.
Còn Tiểu Sơ sẽ gắn mác là người thứ ba, vì cô có thai nên nhà họ Tần mới cưới cô
Lúc này sau một hồi suy nghĩ rất lâu,ông nội bất ngờ nói lên ý kiến của mình.
“Thôi thì…! Chúng ta làm một buổi lễ đính hôn trước… Đợi sau khi Tiểu Sơ sinh con ra thì chúng ta tổ chức hôn lễ cho hai đứa.
Dù sau, cái thai của Tiểu Sơ cũng đã lớn, con bé cũng khó mặc váy cưới.”
Nghe xong, tất cả mọi người suy nghĩ.
Ý kiến của ông nội cũng rất có lý,rất hợp tình hợp lý vào thời điểm nhạy cảm vào lúc này.
“Con đồng ý ạ!” Tiểu Sơ là người lên tiếng đầu tiên.
Chỉ có cách này, cô mới không bị mọi người nói ra nói vào.
Tần Văn Hạo mỉm cười gật đầu.
“Vậy chúng ta quyết định vậy đi”
Dứt lời, ông liền nhìn qua vợ của mình, khẽ căn dặn.
“Vậy bà xem tháng sau ngày nào tốt làm đính hôn cho hai đứa nó”.
" Hức… Đợi ông nói sao… Khi Hạo Thiên nói muốn kết hôn với Tiểu Sơ, tôi đã đi xem ngày rồi.Hai tuần sau, chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa ".Mai Anh tâm trạng vui vẻ khẽ nói.
Tất cả đều ngỡ ngàng.
Tiểu Sơ rất ngạc nhiên trước thái độ mẹ của Hạo Thiên.
Cô từng nghĩ vào làm dâu nhà giàu sẽ rất khó, rất áp lực.
Gia thế của cô không như nhà của anh.
Cô luôn sợ mình sẽ bị mẹ chồng khinh thường,thái độ với cô.
Nhưng xem ra không như những gì cô nghĩ.
Bên này ai nói gì nói, Lam Lam vẫn không nghe thấy, tâm trí cô bây giờ đã không còn ở đây mà đã bay đi một nơi thật xa,tìm kiếm hình bóng một người đang làm tổn thương cô.
Hoắc Thiếu Tiên ngồi đối diện luôn để từng cử chỉ của Lam Lam.
Nhìn vào ánh mắt nhìn xa xăm của cô thì anh biết, cô đang nhớ Lục Diệp Bằng.
Anh không biết cái tên này trong đầu đang suy nghĩ cái gì nữa? Tại sao hôm nay lại có thể vắng mặt?
Ngẫm nghĩ, Hoắc Thiếu Tiên liền liếc mắt nhìn qua Chí Huy, anh ta đang vô tư ăn uống như một con ma đói bị bỏ đói mấy ngày vậy.
"Lục Diệp Bằng có việc thật sao?"Anh dè dặt lên tiếng hỏi.
Chí Huy giựt mình ngẩng đầu qua nhìn Hoắc Thiếu Tiên.
"Sụyt… " Chí Huy ra hiệu cho Hoắc Thiếu Tiên nói nhỏ,anh lướt nhìn Lam Lam, rồi sau đó mới trả lời.
“Thật…! Là chuyện của công ty cần cậu ấy giải quyết”.
" Chứ không phải đang bên cạnh của Dương Tiểu Vy sao?" Dường như Hoắc Thiếu Tiên đã không còn tin tưởng Lục Diệp Bằng nữa rồi.
Lúc này, đột nhiên Chí Huy lại hốt hoảng vì câu nói của Hoắc Thiếu Tiên.
Vì bởi lẽ anh cũng đang nghi ngờ Lục Diệp Bằng.
Còn chuyện nhà máy có thật sự gặp chuyện không? Anh cũng chưa nắm rõ.
Nhưng không lẽ Lục Diệp Bằng vì muốn ở bên cạnh Tiểu Vy mà lại đi nói dối anh, còn lấy công ty ra là cái cớ cho lời nói dối của mình sao?
Anh chắc chắn Lục Diệp Bằng không phải loại người như vậy.
Nếu cậu ta muốn lừa dối Lam Lam thì cậu ta không cần tốn công sức kêu anh mang quà đến đây làm gì.
Chí Huy nhìn thẳng vào ánh mắt Hoắc Thiếu Tiên, đa nghi rặn hỏi.
"Anh thích Lam Lam phải không? "
Hoắc Thiếu Tiên sững sờ, gương mặt chột dạ liền xoay đầu đi nơi khác
Chí Huy nhếch mép mỉm cười.
Xem ra anh đã đoán đúng.
Anh lập tức lên tiếng cảnh cáo.
“Lam Lam là vợ của Lục Diệp Bằng, nếu anh là bạn tốt của cậu ấy thì đừng chia rẽ bọn họ…”.
" Anh mà biết cái gì…?”Hoắc Thiếu Tiên nhàn nhạt phun ra một câu.
"Tôi không biết.
Nhưng tôi biết một điều.
Vợ của bạn, mình không được tơ tưởng đến.
Huống hồ anh không thấy Lam Lam từ nãy giờ buồn vì thiếu vắng Lục Diệp Bằng sao…? "
Hoắc Thiếu Tiên cong môi, ánh mắt hướng về Lam Lam.
" Anh đúng là anh em tốt của Lục Diệp Bằng…"
Dứt lời, Hoắc Thiếu Tiên không muốn nói nhiều với Chí Huy bèn đứng lên đi về phía hồ bơi.
Nét mặt Lam Lam từ nãy giờ không biểu cảm gì khiến bà nội cũng có phần lo lắng.
Bà nội lập tức lầm bầm chửi Lục Diệp Bằng trước mặt mọi người mà đặc biệt với Lam Lam.
“Để Diệp Bằng về, bà nội sẽ đánh,mắng nó một trận, sinh nhật của vợ mà lại thiếu vắng mặt nó”.
Tần Văn Hạo nghe xong, liền ra sức bên vực, nói tốt cho con rể.
" Dạ con nghĩ Diệp Bằng có việc quan trọng, nên không có mặt được.
Năm sau mình sẽ kêu Diệp Bằng bù lại cho Lam Lam".
Ngay lúc này, An Nhiên trên tay cầm bong bóng đi đến bên cạnh Lam Lam.
“Mẹ ơi!”
Lam Lam lập tức nhìn qua, liền ôm con gái vào lòng.
“Có gì sao con?”
An Nhiên chỉ nói nhẹ vào tai của Lam Lam cái gì đó.
Rồi một lát sau Lam Lam liền bế con bé rời khỏi.
Linh cảm của một người mẹ luôn khiến Mai Anh có cảm giác rất lạ khi nhìn thấy Lam Lam ân cần chăm sóc cho An Nhiên.
"Từ trước đến giờ tôi cũng chưa bao giờ thấy Lam Lam đối xử với một ai mà tốt đến như vậy… An Nhiên bám Lam Lam còn hơn Tiểu Sơ nữa! "
"Thì An Nhiên là con nuôi của Lam Lam mà! "
Tần Văn Hạo không quan tâm, ông chỉ thấy vợ mình lại suy nghĩ nhiều.
Tiểu Sơ ngồi bên cạnh Hạo Thiên nghe vậy, có chút lo sợ liền lên tiếng trấn an.
“Không phải vậy đâu, bác đừng suy nghĩ nhiều.
Thật ra An Nhiên thường ở bên cạnh Lam Lam hơn là cháu.
Nên con bé thích Lam Lam cũng điều hiển nhiên