Sáng sớm ra, Lam Lam đã đưa An Nhiên đi học rồi quay trở về nhà họ Lục.
Có thể,vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua mà hôm nay cô không có tâm trạng đi làm.
Thường những lúc cô có chuyện buồn, thì cô luôn vẽ tranh để quên đi mọi chuyện.
Nhưng hôm nay khác với mọi khi, suốt buổi sáng đến giờ cô không thể nào vẽ một bức tranh cho ra hồn được.
Mỗi khi cô cầm cọ vẽ lên thì gương mặt Lục Diệp Bằng đáng chết đó liền hiện ra trước mặt cô.
Thậm chí còn cười nhạo vào bản mặt cô.
Anh đang cười vì cô đang nhớ anh rất nhiều,thậm chí còn rơi nước mắt vì anh.
"Á… Đồ xấu xa, đồ đáng chết…! Anh mau biến khỏi mắt tôi.Sau này tôi sẽ mặc kệ anh… Anh đi đâu là quyền của anh, tôi sẽ không bao giờ quan tâm nữa!”Lam Lam vừa mắng chửi anh vừa dùng cọ vẽ tưởng tượng ra gương mặt anh trên giấy vẽ liền quệt lên cho hả cơn giận trong lòng cô.
Ngay lúc cơn giận cô đang bùng phát dữ dội thì bất ngờ có một tiếng nói trầm ổn vang lên từ đằng sau lưng của cô:
“Ai mới sáng ra đã chọc giận chị dâu yêu dấu của tôi như vậy”.
Lam Lam giựt mình liền xoay người lại nhìn.
Thì ra là Lục Diệp Minh.
Hôm nay anh ta cũng không đi làm sao?
" Anh… Anh ở sau lưng tôi hồi nào? "
Lục Diệp Minh cong môi cười lớn.
"Tôi ở đây khi nào, chị quan tâm làm gì? "
Lam Lam trợn tròn đôi mắt nhìn anh ta với dáng vẻ khiếp sợ.
So với Lục Diệp Bằng, cô cần phải đề phòng người đàn ông này nhiều hơn.
Lục Diệp Minh sải bước chân đến cầm lên những giấy vẽ mà Lam Lam đang để trên bàn.
Lật từng tấm vẽ thầm đắc khen thưởng.
“Vẽ rất đẹp… Tại sao, lúc trước tôi lại có mắt như mù.Lại để qua một thiên tài như chị”.
Nhờ vào Thái Tứ Kiệt,anh mới biết cô chính là “Phù Thủy Hội Họa” mà rất nhiều người tìm kiếm.Ngay cả anh cũng đang tìm kiếm cô.Vậy mà người đó lại chính là bạn gái cũ của anh.
Lam Lam rất khó chịu khi có ai đó đụng vào những tác phẩm của mình.
Cô nhanh chóng bước lại giựt lấy mấy bức tranh đang ở trên tay Lục Diệp Minh, cô trả lời anh ta với giọng điệu bực bội.
“Đừng đụng vào đồ của tôi”
Dứt lời, cô liền thu doạn đồ đạt.Có lẽ nơi này không thích hợp cho cô vẽ vời rồi.
Muốn vẽ tranh cũng không được yên.
Cô vừa dọn dẹp vừa lầm bầm trong miệng.
Cho đến khi cô chuẩn bị đi thì Lục Diệp Minh ngay lập tức liền nắm lấy cổ tay cô lại.
“Tại sao… Lại thích tránh né tôi?” Lục Diệp Minh không còn thái độ nho nhã khi nãy nữa mà thay vào đó là sự tức giận kiềm nén trong lòng từ bấy nhiêu lâu nay.
Lam Lam chán ghét hất mạnh tay Lục Diệp Minh ra.
Cô không quan tâm anh ta là ai,vì đối với cô anh ta chỉ là một kẻ ích kỷ không làm mà đòi có ăn.Nếu so với Lục Diệp Bằng thì tên đàn ông này còn kém rất xa anh.Thật may khi cô lấy Lục Diệp Bằng mà không phải kẻ ăn bám như anh ta.
“Buông tôi ra”.
Lục Diệp Minh làm càng,kéo mạnh tay cô về phía anh ta.Bàn tay của cô vì vậy càng bị anh ta siết chặt hơn
" Lam Lam! Em đừng né tránh anh nữa, chẳng phải lúc trước em yêu anh sao? "
"Lục Diệp Minh!!! " Lam Lam hoảng sợ liếc mắt nhìn giao giác xung quanh.
Lục Diệp Minh nhìn nét mặt xanh xao của cô liền hiểu ngay,anh ta cong lên một nụ cười khoái chí.
“Trong nhà này còn anh và em thôi! Mọi người đã đi ra ngoài hết rồi…! Lục Diệp Bằng cũng không có ở đây.
Có lẽ anh ta còn đang vui vẻ với người phụ nữ khác,không còn nhớ đến em nữa đâu…….
Em còn luyến tiếc gì anh ta mà không chịu quay lại với anh”
“Lục Diệp Minh!!! Anh thả tôi ra, tôi đang là chị dâu của anh đó”
"Chị dâu thì sao? Ngay cả chị vợ, tôi còn có thể đụng được.
Huống hồ gì là chị dâu của tôi…”Ánh mắt gian xảo của Lục Diệp Minh khi nhìn xuống thân hình không một chút mở thừa của cô.
Trong lòng Lam Lam hoảng sợ nên cô đã không nghe kĩ câu nói của anh ta.
Nếu cô cố gắng nghe thì sẽ biết được một sự thật kinh tởm từ anh ta.
Lục Diệp Minh lần này thật sự có ý muốn làm bậy gì đó với cô, cánh tay anh ta đang từ từ di chuyển xuống phía eo của Lam Lam.
"Thân hình em đã quyến rũ còn rất thơm tho….Chẳng khác tên Lục Diệp Bằng đó luôn muốn chiếm hữu em mọi lúc mọi nơi ".
Lục Diệp Minh đã từng chứng kiến mấy lần khi Lục Diệp Bằng âu yếm cô.Có lẽ người anh họ của anh rất say mê cô gái này rất nhiều.Lúc đó trong đầu Lục Diệp Minh cũng suy nghĩ đen tối, muốn chiếm hữu cô một lần.
Anh phải lợi dụng điểm yếu này,bắt cô làm việc cho anh,lật đổ Lục Diệp Bằng rời khỏi chiếc ghế Tổng Giám Đốc nhường lại cho anh.
" Anh buông tôi ra… Nếu không tôi sẽ la lên đó".
Nghe xong, Lục Diệp Minh cười lớn, nâng gương mặt cô lên, nghiến răng lại nói.
“Em la lên đi,để mọi người biết em đang quyến rũ anh như thế nào……! Mọi người lúc đó, sẽ đuổi em ra khỏi nhà và em cũng sẽ trở bên cạnh anh thôi”.
" Nằm mơ đi!"
Lam Lam dường như đang nghe một câu chuyện cười liền bật cười thành tiếng vì câu nói vừa rồi của anh ta.
"Tôi là ai,và anh là ai.Anh nghĩ một lời nói của anh sẽ khiến ai tin sao… Còn nữa, không lẽ tôi bị đuổi sẽ nhờ vào anh sao? Anh có vẻ hơi tự tin quá nhiều rồi.
Anh nên nhớ,ngoài trừ cái mác là vợ của Lục Diệp Bằng,phu nhân của Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Lục Thị……Thì tôi còn là Thiên Kim Tiểu Thư của Tập đoàn Tần Thị, con gái của Nghị Viên Tần Văn Hạo.”
Nói xong Lam Lam khẽ rướn tai về phía anh ta cười nhạo,buông thêm một câu.
“Còn anh là gì nói cho tôi nghe xem?”
" Cô… "Lục Diệp Minh hơi sững sốt trước thái độ của cô.
Anh nghĩ cô vẫn giống như trước luôn sợ trước lời hâm dọa của anh.
Nhưng không,cô đã thay đổi,khác xưa rất nhiều.
Có lẽ anh đã lầm.
Lục Diệp Minh nhìn cô rất lâu, ngữ khí trầm xuống.
" Càng ngày miệng lưỡi của cô càng ghê gớm.Càng lúc, tôi còn tưởng người bạn gái cũ của tôi không phải là cô.
Khí phách của cô rất giống chồng của cô đấy… Đúng là… "
"Vậy ư… " Lam Lam trạng thái rất vui vẻ xô anh ra khỏi người cô “Đương nhiên rồi, vì chồng tôi luôn luôn giỏi hơn anh rất nhiều”.
Câu nói của cô, bất chợt khiến Lục Diệp Minh có phần tức giận, nhanh chóng bước lại dùng hai tay nắm chặt bờ vai của cô siết thật chặt.
" Cô nói lại xem, ai giỏi hơn ai.Tôi