Lần này tới lượt Lam Lam kinh ngạc.Cô chưa bao giờ có ý định sinh nhật sẽ mời Hoắc Thiếu Tiên.
Hôm qua là tự động anh ấy biết chứ cô chưa hề nói.
Lam Lam sợ Lục Diệp Bằng hiểu lầm,liền lập tức lên tiếng giải thích.
“Anh hiểu lầm rồi! Thật sự hôm qua anh ấy đến, em thật sự rất bất ngờ.
Sinh nhật của em không một ai biết trừ người nhà…”Lam Lam ngập ngừng giây lát “Em không hề biết anh ấy làm sao có thể biết hôm qua là sinh nhật của em”.
" Em nói như vậy… "Lục Diệp Bằng có chút suy tư.
“Tự anh ấy biết……Mà đến”
Lục Diệp Bằng tỏ ra nghi hoặc.
Lẽ nào, Hoắc Thiếu Tiên đang biết cái gì đó mà không nói cho anh nghe?
Dường như anh đã bỏ soát Hoắc Thiếu Tiên rồi thì phải? Chính anh là người nhờ anh ta điều tra quá khứ của cô.
Có lẽ cái tên này đang giấu giếm anh chuyện gì của người con gái này rồi.
"Lục Diệp Bằng!!! " Thấy anh thẩn thờ, Lam Lam liền nghĩ chắc anh lại đang suy nghĩ chuyện của Dương Tiểu Vy,cô liền cảm thấy khó chịu.
Lục Diệp Bằng thu mắt lại nhìn cô.
Lam Lam buột miệng liền hỏi nhanh.
“Chuyện cái thai của Dương Tiểu Vy…”
“Lam Lam! Anh nói thật,nếu như hôm đó anh ngủ với cô ta thật….Đó cũng là một lần duy nhất.Nhưng như vậy không có nghĩa cái thai của cô ta là của anh,làm sao chỉ mới có một lần mà mang thai,lại còn nhanh đến vậy?” Câu hỏi của cô khiến anh phải nhanh chóng lên tiếng trấn an,giải thích cho cô nghe vào lúc này.
Chỉ hơn một tuần thôi,mà Dương Tiểu Vy đã phát hiện mình mang thai con của anh rồi sao?
Đúng là ấu trĩ.
Có thai… Anh không bao giờ tin đứa bé trong bụng của Dương Tiểu Vy là của anh.
Cô ta đã cố ý bắt anh chịu trách nhiệm một lần rồi,còn có lần thứ hai nữa sao?
Có lẽ Dương Tiểu Vy đã quá xem thường anh.
Thấy Lam Lam không trả lời, Lục Diệp Bằng liền bổ sung thêm một câu.
“Nếu dễ mang thai như thế, thì em cũng không phải ngoại lệ… Trừ khi em uống thuốc” Anh cố tình nhắc đến cô đã uống thuốc tránh thai.
Tay Lam Lam chợt run lên.
Người đàn ông này vẫn còn để bụng chuyện đó nữa sao?
Cô nghẹn lời,cuối cùng không suy nghĩ liền nói thẳng.
“Một lần cũng có thể có thai đó anh, có khi cô ta đã mang thai rồi và đứa bé chính là của anh… Anh hãy nên chịu trách nhiệm”.Vì khi trước,chẳng phải anh và cô cũng một lần mà đã sinh An Nhiên ra đó sao.
Câu trả lời của cô, bất giác khiến anh cảm thấy có gì đó rất kì lạ,rất bất thường trong câu nói này……Có điều gì đó…
"Em nói vậy có ý gì? Một lần… Sẽ mang thai sao? "
Lúc này Lam Lam mới phát hiện mình đã lỡ miệng.
Anh có thể vì câu nói này của cô sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Cô vừa định lên tiếng giải thích thì bất ngờ điện thoại của anh liền reo lên.
Lục Diệp Bằng nhận máy rất nhanh, giống như anh đã đợi cuộc gọi này từ rất lâu.
Không biết người bên đó nói gì khiến tâm trạng anh có vẻ rất vui mừng.
Sau khi cúp máy, Lục Diệp Bằng nhìn cô, rồi nói.
"Anh có chuyện phải ra ngoài,em ở nhà không được phép ra khỏi phòng… " Lục Diệp Bằng chợt nhớ chuyện lúc nãy “Em không cần gặp một ai trong ngôi nhà này, đặc biệt cái tên khốn Lục Diệp Minh… Chuyện khi nãy anh sẽ không tha cho nó”
Lục Diệp Bằng không bao giờ quên khung cảnh lúc nãy khi Lục Diệp Minh định xuống tay với cô.
Hắn ta có bệnh vũ phu, anh không chấp.
Nhưng người hắn ta đụng là vợ của anh.
Lục Diệp Bằng này không bao giờ bỏ qua.
Gương mặt Lam Lam có phần buồn bã,rủ mắt xuống.Anh vừa mới về,lại đi nữa rồi sao?
Lam Lam đã nghe lời anh căn dặn, cô cũng chẳng muốn ra ngoài làm gì khi người phụ nữ đó và con cô ta đang sống ở đây,cùng một mái nhà với cô.
Nhưng trong lòng cô bây giờ,chỉ lo lắng cho vết thương của anh vẫn đang bị chảy máu.
“Anh muốn đi thì để em băng lại vết thương cho anh cái đã”.
Lục Diệp Bằng không thể nào từ chối yêu cầu này của cô, thậm chí anh còn muốn mình được cô chăm sóc nhiều hơn thế nữa.
Anh cởi thẳng chiếc áo ra, vết thương được nằm trên vòm ngực của anh.
Lục Diệp Bằng nằm thẳng xuống giường.
Lam Lam thì ngồi xuống vẫn cứ nhìn chằm chằm vào vết thương của anh.
Nhìn biểu hiện của cô, Lục Diệp Bằng không nhịn được lên tiếng trêu chọc.
“Sợ lắm phải không?”
Lam Lam nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh khẽ lắc đầu.
"Không……! Anh đau lắm phải không? " Cô từ từ đưa tay sờ vào,rồi nhẹ nhàng mở lớp băng cũ ra, vết thương dần dần hé lộ trước mặt cô.
Tuy nói vết thương nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho Lam Lam phải lo sợ khi nó dần bong tróc da lên.
Lam Lam bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh một lần nữa.
Lục Diệp Bằng chỉ mỉm cười đưa tay mơn trớn gương mặt trắng hồng của cô.
"Anh đã không còn đau khi được ở bên cạnh em rồi!”
Dứt lời, anh rướn người lên, kéo cô xuống, đôi môi xinh đẹp của cô nhanh chóng bị anh hôn chặt đến điên dại.
Lam Lam sợ động vào vết thương của anh liền kéo anh ra.
Trừng mắt nhìn anh.
" Anh đừng làm càn, nằm yên một chút đi! "
Lục Diệp Bằng kiềm chế lại cơn quái thú đang rạo rực trong người anh lại.
Nếu không vì cuộc hẹn quan trọng ấy, thì vào lúc này đây người con gái đang ngồi trước mặt anh,sẽ nằm ở dưới thân của anh mà cầu xin.
Lam Lam không hề biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ đến những chuyện đen tối.
Cô vẫn tiếp tục khử trùng vết thương cho anh.
Khi cô nhiễu chai thuốc khử trùng lên thì Lục Diệp Bằng liền nhíu mày, hai mắt nhắm chặt,bàn tay cũng nắm chặt ga giường.Không muốn cho cô thấy vẻ mặt yếu đuối của anh vào lúc này.
Nhìn dáng vẻ của anh, Lam Lam bỗng bật cười.
“Đau thì nói đau, có gì đâu mà phải làm bộ làm tịch”.
Lục Diệp Bằng liền mở mắt.
“Đau… Hồi nào,anh đang cảm thấy rất sung sướng đó chứ!” Anh liền lấp liếm che đậy lại.
Lam Lam trước giờ luôn thích chơi xấu người đã làm tổn thương cô.
Cô nhớ lại người đàn ông này đã làm cho cô rơi nước mắt quá nhiều cộng thêm chuyện anh ngoại tình với Dương Tiểu Vy,cô càng không buông tha.
Cô nhanh chóng thừa dịp trả thù…Nhiễu thật nhiều thuốc khử trùng lên da thịt của anh, sau đó cô đưa tay ấn hơi mạnh tay vào vết thương đang dần sưng đỏ lên.
Lục Diệp Bằng kinh hoàng, hét lớn lên.
"Lam Lam! Dừng lại… "
"Sao… Anh không đau mà! " Lam Lam cong môi cười đắc ý.
Lục Diệp Bằng chịu thua.
"Anh đau rồi, em còn làm nữa….
Chắc anh sẽ vào bệnh viện lần nữa mất! "
Lúc này, Lam Lam thấy vậy mới chịu yên phận băng bó lại cho anh đàng hoàng.
Khi cô làm xong chuẩn bị đứng lên, Lục Diệp Bằng nhanh chóng vương tay,nắm lấy tay cô kéo mạnh xuống khiến cô ngã vào trong lòng anh.
Lục Diệp Bằng nâng mặt cô lên, một lần nữa hôn lên đôi môi của cô và lần này Lam Lam đã không còn từ chối anh nữa,cô đưa tay lên ôm chặt anh,nghênh đón nụ hôn của anh.
Thật sự bắt cô ngừng yêu anh, cô không thể nào làm được.
Khi không gặp anh, cô rất muốn mau chóng rời khỏi cuộc hôn nhân này ngay lập tức.
Nhưng cho đến khi gặp anh, nghe những lời nói ngon ngọt của anh và được nằm trong vòng tay anh thì cô lại quên mất mình đang làm gì nữa, những lời nói muốn rời xa anh cũng theo đó mà biến mất.
Cô say mê, lưu luyến,muốn ở bên cạnh anh thật nhiều.Đặc biệt hôm nay, cô lại chứng kiến vì bên vực cô mà anh đã đánh Lục