Lục Diệp Bằng đang chuẩn bị bước ra ngoài một lần nữa đi tìm Lam Lam.
Trước khi đi, anh đã đến chiếc tủ định lấy điện thoại của Lam Lam ra xem, cô đã từng điện thoại cho ai, rất có thể anh sẽ thấy manh mối gì đó.
Nhưng ngay lúc này,khi anh mở tủ ra thì một chiếc váy đột ngột từ trên tủ lăn xuống rơi vào bàn tay của anh.
Lục Diệp Bằng cầm lên.
Anh liền nhận ra ngay.Một chiếc váy đã khiến anh phải nói dối.
Đó là một chiếc váy của Lam Lam mà cô đã mặc khi ở buổi tiệc rượu trước ngày đám cưới của Giám Đốc Lưu.
Khi đó vì cô say, anh đã đưa cô về phòng của anh.
Vào trong,anh đã không nhịn được liền lột chiếc váy của cô ra,và thế là lần đầu tiên anh đã được nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của cô.
Cơn quái thú trong lòng anh bắt đầu trỗi dậy.
Anh không kìm lòng ngay lúc đó,anh rất muốn chiếm lấy cơ thể của cô.
Nhưng vì lý trí đã khiến anh kịp thời dừng lại… Vì anh muốn, cô tự nguyện chứ không phải là lời ép buộc từ anh.
Rồi anh đã nói dối cô là anh đã quăng chiếc váy của cô đi.
Nhưng thật chất anh đã đem đi giấu và cất giữ đến bây giờ.
Anh luôn muốn lưu giữ những gì thuộc về cô.
Anh cũng không biết, khi đó vì sao mà anh lại làm như vậy?
Nhưng bây giờ khi anh cầm chiếc váy này trên tay thì anh đã hiểu.
Có lẽ anh đã yêu cô từ lâu, từ khi được nhìn thấy cô.
Anh đã muốn chiếm hữu cô bên cạnh anh.
Thế nên,bây giờ anh phải tiếp tục đi tìm cô,cho dù cô đang ở phương trời nào anh cũng phải tìm cô cho ra…
Khi Lục Diệp Bằng chuẩn bị đi xuống nhà thì điện thoại anh bất ngờ reo lên.
Lục Diệp Bằng không nhìn liền gấp rút bắt máy.
"Sao… Nói đi! "
Tiếng nói trong điện thoại vang lên trong sự dè dặt và áy náy.
Giọng điệu cũng run lên vì sợ sẽ bị Lục Diệp Bằng sẽ chửi mắng.
"Tôi thành thật xin lỗi! Phu nhân đã gần như biến mất… "
"Im đi…! " Không đợi thuộc hạ nói hết, Lục Diệp Bằng đã giận dữ gào thét lên “Tụi bây đúng là đồ ăn hại… Tôi đã dặn là phải trông chừng cô ấy,theo dõi cô ấy hai mươi bốn trên hai mươi bốn.
Vậy tại sao,các anh lại tìm không ra? Hay các anh đã cấu kết với người ngoài muốn chống đối lại tôi…Cố ý cho cô ấy chạy mất”.
Lục Diệp Bằng tức giận không thể nào kiểm soát được,người lúc nào cũng bình tĩnh như anh,bây giờ phải phát cáo lên vì không tìm được cô.
Vào lúc này đây, trong lòng anh càng lúc càng căng đầy sự sợ hãi và lo lắng.Anh phải bằng mọi giá tìm được cô.
Vì cô là vợ anh và còn đang mang theo bên mình hai đứa con của anh nữa.
Anh không hiểu tại sao người con gái này lại cứng đầu,tại sao lại cứ gồng mình gánh chịu hết tất cả, cái gì cũng muốn giấu anh?
Anh không đáng để cô tin tưởng hay sao??!
Người của anh nghe xong liền vội vàng giải thích.
“Tôi không có ông chủ… Tôi luôn trung thành với anh”
“Vậy mau kiếm cô ấy về đây cho tôi… Mau lên”.
Nói xong,anh đã không kiềm chế liền quăng thẳng điện thoại xuống đất.
Hai chân Lục Diệp Bằng run rẩy ngã đùng xuống đất, ánh mắt hiện lên vần đỏ,cảm giác bi thương càng hiện rõ trên gương mặt anh.
Biến mất… Anh không muốn nghe hai từ này.
Lục Diệp Bằng như chết lặng khi nghe tin Lam Lam.
Vợ của anh thật sự đã biến mất.
Không những vậy, cô còn đem đứa con gái của anh bỏ đi và bây giờ còn lại cho anh biết thêm được một tin cô lại đang mang thai.
Anh nhớ lại câu nói lúc trước.Anh đã tàn nhẫn nói cô biến mất khỏi mắt anh…
Đúng là! Cô đã làm theo những gì anh nói.
Cô đã biến mất thật sự.
Tại sao anh lại có thể nói những lời đó trước mặt của cô… Tại sao lúc đó anh không kiềm chế lại một chút …? Hay thật chất, giống như cô đã nói.
Anh chưa bao giờ đặt tình cảm vào cô.
Anh chỉ xem cô là một công cụ để cho anh có thể bước tiến lên với sự danh vọng, sự háo thắng mà anh muốn đánh bại ai đó.
Đúng thật là nực cười.
Chính anh là người đuổi cô đi, nhưng bây giờ người đau khổ lại chính là anh.
Cô có đau đớn, tổn thương những lời anh nói không???
Anh nghĩ chắc chắn là có.
Nếu như đổi lại là anh bị những lời nói ấy, có lẽ anh đã gi3t chết cô ngay từ lúc đó.
Lam Lam trải qua biết bao nhiêu chuyện.
Từ việc tráo đổi sản phẩm, hợp đồng hôn nhân, rồi đến việc bị phát hiện không phải là con ruột của nhà họ Tần đều một tay anh gây ra cho cô.
Nhưng cô vẫn mạnh mẽ, rời khỏi anh mà không hề lấy bất cứ thứ gì từ anh và nhà họ Tần.
Cô đi âm thầm lặng lẽ, không cho một ai biết.
Nhưng tất cả đều không phải lỗi cô gây ra,nhưng người gánh chịu lại chính là cô.
Đúng như cô nói, anh chính là một thằng đàn ông khốn nạn.
Thay vì bảo vệ, anh lại kéo cô ra trước đầu ngọn sóng.
Mặc cho tất cả mọi người chỉ trích cô là một người tham vọng, chỉ vì gã cho anh mà dùng thủ đoạn.
Nhưng họ đâu biết, chính anh là người ép buộc cô ngay từ đầu.
Vì muốn cưới cô, anh lại dùng An Nhiên ra uy hiếp cô, vì muốn cô có thai anh lại đưa cô đi nước ngoài cùng anh.
Vì muốn kiểm soát cô, anh đã gắn máy theo dõi khắp nơi.
Nếu có thể anh còn muốn gắn cả máy theo dõi lên trên người cô luôn.
Chỉ vì sự chiếm hữu của anh,muốn cô không thể rời xa anh mà anh lại làm ra tất cả những chuyện như vậy.
Nhưng cũng chính anh là người đẩy cô ra khỏi vòng tay anh… Để bây giờ, một người luôn luôn kiêu ngạo như anh muốn tìm một người con gái lại như mò kim đáy bể.
Mặc dù anh biết,anh không thể nào đem giấu cô đi được, vì anh biết bản tính của cô sẽ không cho anh làm vậy.
Anh còn tưởng sau khi ly hôn với anh, cô sẽ ở quanh đâu đó và luôn để cho anh nhìn thấy.
Nhưng không… Lam Lam đã đi không một lời nào từ biệt.
Không một ai biết một chút tin tức nào từ cô.
Ngay cả Tiểu Sơ, một người mà cô luôn tin tưởng nhất cũng không biết hiện giờ cô đang ở đâu.
Đã gần hơn một tuần rồi…! Một tuần không một chút tin tức nào từ cô.
Không biết hiện giờ vợ và con của anh đang ở đâu… Có bị làm sao không???
Anh như muốn phát điên lên đi được.
“Lam Lam! Em đang ở đâu, đừng có trốn nữa… Anh đã sai rồi! Anh xin em hãy xuất hiện cho anh gặp em đi…! Bà xã! Anh thật sự rất nhớ em”.
Lục Diệp Bằng không kìm được cảm xúc trong lòng, đã ôm chặt chiếc váy của Lam Lam vào lòng.Anh là một người kiêu ngạo,lạnh lùng ít khi nào phải rơi lệ vì ai đó,nhưng hôm nay anh đã vì một cô gái mà đã rơi lệ đến hai lần.Anh khóc rất im lặng nhưng lại thể hiện sự thống khổ mất mát mà anh đang phải trải qua.
*******
Ánh nắng rực rỡ,một buổi sáng với một khí trời mát mẻ.
Những chú chim không biết từ đâu mà cứ ríu rít hát một cách say sưa.
Nằm trên giường Lam Lam chợt giựt mình dậy sau một giấc ngủ quá dài.
Dạo gần đây cô thường xuyên