Lục Diệp Bằng kéo tay Chung Linh đến trước mặt Tịch Duy An giao lại cho anh ta với dáng vẻ bực bội, buông ra lời cảnh cáo.
“Anh giữ vợ mình cho tốt vào, đừng để cô ấy chạy lung tung”.
Tịch Duy An bất ngờ, nãy giờ anh không thấy Chung Linh đâu thì ra cô đã đi theo Lục Diệp Bằng sao?
Tịch Duy An nghe xong chợt nhìn qua vợ của mình nhíu mày hỏi.
" Em lại kiếm chuyện nữa sao? "
"Không có… " Chung Linh cao giọng.Không nhịn được cô nói nhỏ vào tai chồng mình những chuyện lúc nãy cho anh nghe.
Trái lại, Tịch Duy An nghe xong anh không hề có phản ứng gì hết.
Anh chỉ nhìn cô chằm chằm,sau đó buông ra một câu bất đắc dĩ.
“Em nghịch vừa thôi! Mặc kệ cậu ta đi”.
" Nhưng"
Khi Chung Linh đang định nói gì đó, thì cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng đã được mở ra.
Nhưng chỉ có Thi Thi là bước ra ngoài.
Lục Diệp Bằng chạy nhanh lại.
"Chị! Cô ấy sao rồi? "
Nhưng đổi lại là anh nhận được cái tát từ Thi Thi.
Mọi người ai nấy cũng đều bất ngờ.
Một người luôn điềm đạm, cư xử chừng mực như Thi Thi.
Hôm nay lại tát Lục Diệp Bằng một bạt tay.
"Tôi đã tin lầm cậu, đến giờ phút này cậu còn đứng đây làm gì? "
Lục Diệp Bằng không hề cảm thấy đau, anh vẫn lập lại câu hỏi lúc nãy.
"Cô ấy sao rồi? "
Hít một hơi thật sâu, Thi Thi kiềm chế lại cơn giận của mình lại, nhìn mọi người cất lên một giọng nói nghẹn ngào.
"Đứa bé đã mất rồi…! Nhưng sức khỏe của Lam Lam thì… "
"Thì sao…? Chị nói đi, cô ấy bị làm sao? " Lục Diệp Bằng sững sốt, nhìn Thi Thi gào lên.
Thi Thi cắn môi, ánh mắt lướt qua nhìn Hoắc Thiếu Tiên, cong môi nói.
"Cái này cậu phải đi hỏi người bạn của cậu chứ! Lam Lam ra nông nổi như vậy, mà chúng ta không hề biết nhưng bạn của cậu thì lại biết đấy! "
Lục Diệp Bằng liếc qua nhìn Hoắc Thiếu Tiên, anh ta lập tức trốn tránh ánh mắt của anh.
Sống lưng Hoắc Thiếu Tiên lạnh toát.
Trong lòng bỗng nhảy lên từng cơn sóng, không biết cơn thịnh nộ của Lục Diệp Bằng có vì vậy mà phát nổ hay không?
Đúng lúc này, khi Lục Diệp Bằng đang tiến lại gần Hoắc Thiếu Tiên thì bỗng nhiên chiếc điện thoại của anh ta bắt đầu lại vang lên.
Hoắc Thiếu Tiên không suy nghĩ liền vội vàng bắt máy.
"An Nhiên hả? "
Trong điện thoại An Nhiên không ngừng khóc nức nở đòi mẹ khiến Lục Diệp Bằng đứng kế bên đều phải nghe thấy.
Nghe tiếng của An Nhiên,trong lòng Lục Diệp Bằng có lòng sốt ruột, anh nhanh chóng cướp lấy điện thoại từ trên tay của Hoắc Thiếu Tiên đưa lên tai mình nghe.
"Con gái!!! "
“Mẹ ơi!!! Mẹ đâu rồi, mẹ đừng bỏ con lại một mình”.Tiếng nói An Nhiên càng khiến cho người làm cha là anh đây cảm thấy gây rứt trong lòng.
" Con gái! Một lát nữa,ba sẽ đến chỗ con liền ".
Dứt lời, Lục Diệp Bằng cúp máy.
Anh nhanh chóng liếc qua Hoắc Thiếu Tiên hỏi thẳng.
" Con gái của tôi bây giờ đang ở đâu? Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua… "
Hoắc Thiếu Tiên không trả lời mà anh chỉ biết nhìn về Thi Thi hỏi nhanh.
"Cô ấy không thể phẫu thuật ngay bây giờ sao?? "
Thi Thi có phần mệt mỏi, nhìn qua mọi người và đặc biệt là Hạo Thiên, cô lên tiếng nhắc nhở.
“Chuyện này em đừng nói cho người lớn biết.
Ông nội bị bệnh tim không thể kích động được”.
Hạo Thiên chóng gật đầu, anh cũng không định nói ra ngay bây giờ.
Để xong mọi chuyện khi nào Lam Lam xuất viện anh sẽ rước em gái của mình về nhà luôn.
Không thể cho Lam Lam sống bên ngoài với một sức khỏe yếu ớt như vậy được.
Lúc này, Thi Thi mới nhìn về phía Lục Diệp Bằng nói hết tất cả.
“Lam Lam đã có thai gần một tháng nhưng cái thai nằm ngoài tử c ung.
Dù muốn hay không cũng phải bỏ ngay đứa bé”.
Lục Diệp Bằng nghe xong, trái tim anh liền nhói lên một cơn đau.
Không lẽ là như vậy nên cô mới giấu anh mà không cho anh biết… Người con gái ngốc này, tại sao lúc nào cũng im lặng chịu đựng một mình như thế?
" Bây giờ cô ấy ra sao…? Em muốn gặp cô ấy"Giọng nói Lục Diệp Bằng nghẹn ngào.
Anh bước vào trong nhưng lại bị Thi Thi ngăn cản.
Khóe mắt Thi Thi cay cay, ánh mắt luôn hiện lên hai hàng nước mắt.
"Lam Lam vẫn còn đang bất tỉnh, Tiến Sĩ Leon vẫn còn kiểm tra nhiều thứ xem Lam Lam có thể phẫu thuật không?? "
"Phẫu thuật!!! " Hạo Thiên khó hiểu "Chị! Chẳng phải Lam Lam đã xảy thai rồi sao? Còn phẫu thuật gì nữa? "
Lúc này Lục Diệp Bằng dần như đã hiểu ra, anh liếc mắt qua nhìn Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên lập tức hỏi thẳng.
"Hai người nói đi… Vợ tôi đang mắc phải căn bệnh gì?? "
Sắc mặt Hoắc Thiếu Tiên uể oải, anh biết đã đến lúc nói hết sự thật rồi.
Nhưng chưa kịp nói gì thì Chung Linh chính là người lên tiếng trước.
“Chị ấy mắc một khối u não, có thể rất nguy hiểm khi chị ấy mang thai”.
Lục Diệp Bằng chết sững.
Bờ môi run rẩy nhìn Chung Linh lập lại câu nói của cô.
" Khối u sao??? "
Hoắc Thiếu Tiên bình tĩnh trả lời.
“Phải!!! Một khối u rất lớn”.
" Và nó đã đè lên dây thần kinh Thị Giác của Lam Lam " Thi Thi bên cạnh cũng nghẹn ngào tiếp lời.
Đến lượt Tịch Duy An nheo mắt lại, nhìn Lục Diệp Bằng rồi chốt hạ một câu.
"Cuối cùng sẽ dẫn đến vợ của cậu sẽ trở nên mù lòa… "
"Mù sao??? " Tiểu Sơ và Hạo Thiên hoàn toàn kinh hãi khi nghe một sự thật này.
Lục Diệp Bằng nhìn Hoắc Thiếu Tiên buông ra một câu đầy sự đau đớn.
"Đây là bí mật cô ấy đã nói không cho anh nói với tôi sao?? "
Hoắc Thiếu Tiên chầm chậm nhẹ gật đầu.
"Tại sao? "
“Vì sợ sẽ bị tổn thương”.Hoắc Thiếu Tiên không giấu giếm liền nói thẳng.
Lục Diệp Bằng bật cười.
Nhưng trong ánh mắt đã dần như hiện lên sự thống khổ.
Trái tim không ngừng đau đớn.
Lam Lam đã nói dối anh.Nhưng không phải vì lợi ích cho bản thân mình.Mà chỉ vì cô sợ sẽ tổn thương thôi sao? Sợ anh sẽ làm tổn thương cô thêm một lần nữa sao?
Người con gái của anh luôn có nhiều bí mật, nhưng anh là một người chồng, anh không hề biết cô đang bị chuyện gì, tại sao cô luôn thể hiện bên ngoài như mình là một người mạnh mẽ trước mặt anh? Rồi sau đó lại yếu đuối, khóc một mình chịu những tổn thương từ tâm hồn cho đến thể xác.
Thật chất anh có hề quan tâm và yêu cô như anh đã nghĩ không?
Khi cô bỏ đi, trong người đã mang một căn bệnh nặng và còn lại mang thai con của anh mà anh còn không hề biết.
Sức khỏe của cô trước đó đã yếu dần, anh cũng không hề để ý.
Tịch Duy An biết tâm trạng của Lục Diệp Bằng lúc này là như thế nào? Anh cũng đã lườn trước được việc giấu Lục Diệp Bằng sẽ khiến cậu ta giận mọi người.
Nhưng lúc đó thấy sự cương quyết của Lam Lam như thế anh chỉ còn cách chấp nhận làm theo.
Lục Diệp Bằng nhìn qua Thi Thi, hít một hơi thật sâu hỏi thêm một câu.
“Khi nào cô ấy mới được ra ngoài”.
" Lam Lam còn chưa tỉnh, chắc vài tiếng nữa"Thi Thi thẳng thắng đáp.
Lục Diệp Bằng không nói gì nữa, liền cất bước rời khỏi.
" Cậu đi đâu vậy? " Tịch Duy An bước lên kéo mạnh vai Lục Diệp Bằng lại.
Nét mặt Lục Diệp Bằng khó coi, anh nổi nóng hất mạnh tay Tịch Duy An ra, nghiến răng nói.
“Tôi có nên trả lời với những người được cho là anh em tốt của tôi không?”
Lục Diệp Bằng đã giận, anh thật sự muốn đánh nhau một trận với hai người này.
Hai người anh luôn tin tưởng nhất lần lượt phản bội anh.
Nếu hôm nay Lam Lam không xảy ra chuyện thì có phải bí mật này sẽ bị hai tên khốn này chôn vùi luôn không?
Dứt lời, Lục Diệp Bằng đã không chịu nổi chạy thẳng ra ngoài.
Tiểu Sơ đứng bên cạnh Hạo Thiên từ