Khi Dương Tiểu Vy vừa định chuẩn bị lên tiếng trách móc với lời nhận xét của Lục Diệp Bằng vừa rồi, thì ngay lúc này tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Cả hai đều hướng mắt nhìn ra cửa.
Rất là ngạc nhiên khi người bước vào đây lại là Dịch Chung Linh cùng với Lục Diệp Ngôn, cả hai không hẹn mà gặp đều mặc chiếc váy rất giống nhau.
Có điều chiếc váy Diệp Ngôn mặc là màu trắng giống như một thiên thần vừa mới xuất hiện, còn Chung Linh lại mặc chiếc váy màu đen mang theo sự huyền bí và đầy ma mị.
Chiếc váy của Chung Linh lại có phần gợi cảm và quyến rũ nhiều hơn, chắc do có lẽ cô ấy đã có chồng còn Diệp Ngôn thì vẫn một thiếu nữ chưa trải nhiều cuộc sống trên đời.
Dịch Chung Linh trên tay còn cầm một ly nước ép hoa quả, cô nhanh chân đi đến trước mặt Dương Tiểu Vy liền đưa ly nước cho cô ta, cất lên một câu nói chứa đựng rất nhiều thành ý bắt đầu vang lên.
“Chị Tiểu Vy! Chị cho em xin lỗi vì những chuyện em đã gây ra cho chị,xem như ly nước ép này là thành ý của em… Chị nhận cho em vui nhé!”
Lục Diệp Bằng đứng đối diện, tay chân anh nghe câu nói của con nhóc này bỗng dưng dựng tóc gáy,ớn lạnh lên trong phát khiếp.
Anh thật sự không thể tin vào mắt mình được,người đứng trước mặt của anh là một người chuyên ném đá giấu tay, nhưng hôm nay lại khuất phục đầu hàng trước một con người như Dương Tiểu Vy sao?
Dương Tiểu Vy cũng còn một chút sợ sệt khi nhớ lại ly rượu mà cô gái này hôm trước đã cho cô uống, làm cho cô phải mất đi giọng nói gần hơn hai tiếng đồng hồ.
Cô cũng không biết cô gái này đã cho gì vào ly rượu nữa.
"Cô đến đây xin lỗi tôi sao? "
Chung Linh mỉm cười thật tươi, nhanh chóng gật đầu
“Em đã bị chồng em giáo huấn một trận vì chơi xấu chị, dù sao chị cũng sẽ trở thành vợ của anh Diệp Bằng… Hai người họ lại là bạn với nhau, em không thể làm cho chồng em mất mặt được, chị hãy uống ly nước này đi… Xem như đây là lời xin lỗi của em”.
Dứt lời, Chung Linh đưa ly nước vào tay Dương Tiểu Vy.
Sau đó cô bước đến câu tay mình vào cánh tay của Lục Diệp Bằng nhờ anh nói giúp mình một tiếng.
"Anh Diệp Bằng! Anh hãy nói với vợ của anh tha lỗi cho em đi, hai vợ chồng anh đừng có nhỏ mọn như thế, em còn nhỏ hai người đừng chấp nhất em có được hay không? "
Lục Diệp Bằng lườm cô.
“Ai nhỏ mọn”.
" Không! Anh không nhỏ mọn, anh rất đẹp trai"Chung Linh cười hì hì.
Lục Diệp Bằng thở dài nói thầm trong lòng chắc con ranh này lại bầy trò gì nữa rồi đây.Anh đưa mắt nhìn qua Dương Tiểu Vy khuyên bảo.
“Em đừng giận con nhóc này nữa, cô ấy cũng xem như là em gái của anh,cô ấy lại còn là vợ của Duy An.
Em nể mặt anh tha thứ cho cô ấy lần này đi”.
Dương Tiểu Vy nhìn Chung Linh suy nghĩ rất lâu,cô có nghe Lục Diệp Minh nói qua hai vợ chồng này.
Đúng thật, hai người này cũng không phải tầm thường.
Còn cô Chung Linh này lại có một nguồn gốc rất kì lạ, cô sợ nếu không nhận lời xin lỗi của cô ấy, e rằng cô lại bị cô ấy chơi xấu nữa không chừng.
Một lúc sau, Dương Tiểu Vy cuối cùng cũng gật đầu.
Nhưng cô lại không uống ly nước ép mà Chung Linh đã mang đến cho cô khiến Chung Linh có chút sốt sắng.
“Khi nào em thấy chị uống ly nước ép này của em… Thì em mới tin chị đã tha thứ cho em”.
Diệp Ngôn ở bên cạnh thấy vậy, nhàm chán buông ra một câu.
" Chị mau uống đi, một lát nữa đãi tiệc không có ai ở không,đi lấy nước cho chị uống đâu".Đến bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận anh trai của mình đã bỏ sư phụ mà để đi cưới người phụ nữ này.
Trước thái độ của Diệp Ngôn, Dương Tiểu Vy cũng đã uống hết ly nước ép của Chung Linh.
Tâm trạng Chung Linh như được mùa, cô cười rất tươi liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Lục Diệp Bằng bản tính luôn đa nghi, anh đánh hơi được vội vàng đuổi theo.
"Này nhóc con! " Anh gọi Chung Linh.
Chung Linh dừng bước, bờ môi cong lên.
Biết ngay anh ta sẽ nghi ngờ mà.
Lục Diệp Bằng bước lên phía trước đối diện với cô,anh từ trên cao nhìn xuống.
Giọng điệu anh rất lạnh lùng đánh thẳng vào trọng tâm.
“Định bầy trò gì rồi phải không? Nói cho anh nghe xem”
"Gì chứ…? Có gì đâu… " Chung Linh chột dạ, hai mắt đảo qua lại.
Lục Diệp Bằng nhìn cô, anh bất ngờ nhớ đến anh cũng từng lật tẩy Lam Lam và thái độ của cô cũng giống như cô gái này vậy, sự nói dối luôn xuất hiện trên ánh mắt.
“Anh còn lạ gì em nữa…? Nói ra xem, nếu kế hoạch của em giúp ít cho anh thì anh sẽ ủng hộ”
“Hả” Chung Linh còn tưởng mình nghe lầm nữa.
Sau một hồi đắng đo, Chung Linh cũng nói khẽ vào tai Lục Diệp Bằng kế hoạch mà mình đang thực hiện.
Lục Diệp Bằng nghe xong, liền nhếch lên một nụ cười.
Sau đó anh liền hỏi.
"Vậy em có soạn ra bài diễn văn tình cảm nào không? "
"Có chứ! Rất mùi mẫn luôn! " Chung Linh đáp nhanh.
Lục Diệp Bằng cười, anh cũng từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Chung Linh.
“Đây cũng có một bài diễn văn,em hãy chỉnh sửa làm sao cho thật là hay đi cùng với nó một đoạn phim nóng,anh đã chuẩn bị bên trong… Hôm nay, anh sẽ cho em làm người dẫn chương trình buổi tiệc”.
" Thật không? "Chung Linh không tin được hôm nay anh ta lại chơi lớn đến như vậy.
Lục Điệp Bằng gật đầu, tiến gần lại trước mặt của Chung Linh, khẽ dặn dò.
" Em hãy làm cho cẩn thận, thấy có gì đó bất thường thì hãy nói lại với Duy An… Anh ta sẽ hỗ trợ cho em"
Dứt lời, Lục Diệp Bằng liền rời khỏi.
Chung Linh ở phía sau nhìn bóng dáng vừa đi khỏi của anh liền lẩm bẩm một câu.
“Hức… Khỏi cần anh nói, chồng của tôi cũng sẽ ra tay hỗ trợ cho tôi thôi…!”
Nói rồi, cô cũng rời khỏi đi ngược hướng với anh
Sau khi hai người giải tán thì ở phía sau bức tường xuất hiện ra một người đàn ông từ nãy giờ đã nghe lén hai người nói chuyện.
Nét mặt người đó khi nghe xong đã trở nên xanh xao và không ngừng lo lắng.
*****
Ngay lúc này ở bệnh viện.
Lam Lam lại được đưa vào phòng kiểm tra sức khỏe lần nữa.
Tâm trạng của cô bây giờ đã không còn ở đây nữa, mà nó đã theo anh đi đến buổi lễ kết hôn của anh và cô ta từ lâu rồi.
Cô không biết anh sẽ phản ứng như thế nào khi thấy được cô ta đang mặc chiếc váy cưới cùng anh bước vào lễ đường.
Anh có còn nhớ những gì anh đã hứa với cô không?
Cô ý tá đang chuẩn bị đẩy Lam Lam vào phòng chụp X quang, thì bất ngờ đặc câu hỏi.
"Hôm nay tôi không thấy chồng cô vậy? Anh ấy đi đâu rồi, cô bị bệnh nặng như vậy, anh không đến chăm sóc cho cô sao? "
Câu nói của cô ý tá khiến Lam Lam chỉ biết gượng cười đáp lại với cô ấy bằng một câu nói tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang sự đau đớn sâu tận bên trong.
“Dạ chồng tôi đang bận… Bận đang phải kết hôn với người con gái anh yêu”.
Cho dù anh có nói hôn lễ sẽ không diễn ra và anh chỉ yêu mình cô đi nữa.
Cô cũng sẽ bắt buộc rời khỏi anh, cô không biết phẫu thuật lần này có thể thành công hay không? Nhưng thay vì cho cô niềm hi vọng thì cô chọn cách buông tay anh.
Có thể