Tháng mười,hai năm sau.
Lại một mùa đông đầy tuyết rơi đã trở lại.
Một lễ Giáng Sinh sắp sửa sẽ diễn ra.
Khí trời mang đến một làn gió ấm áp.
Mùa này ai ra đường đều mang rất nhiều tâm trạng xen lẫn.
Đã hai năm trôi qua có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra.
Lục Diệp Minh ra tù và gia đình nhà họ Lục không một ai có thể ngăn cản anh ta lấy Dương Tiểu Vy về làm vợ.
Còn A Vĩ,Lục Diệp Minh luôn nghĩ thằng bé là con của mình nên đã cướp lấy từ trên tay của Giang Thâm, một người sau khi Dương Tiểu Vy ở tù đã nhận lấy trách nhiệm chăm sóc thằng bé.
Dương Tiểu Vy lại phản bội Giang Thâm nữa rồi! Cô ta đã cùng Lục Diệp Minh cướp A Vĩ lại.
Điều này cũng đã khiến rất nhiều người phẫn nộ vô cùng.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nói đúng hơn là gia đình nhà họ Lục đã mặc kệ hai người bọn họ.
Vào một ngày đẹp trời.
Tuyết đầu mùa đã xuất hiện, bao phủ khắp ngõ đường,nhìn vào thì thấy rất đẹp nhưng nó lại khiến cho giao thông có phần ùng tắt,vay kín hết cả con đường.
Trước cổng trường tiểu học.
Lục Diệp Bằng đang đứng dựa lưng vào chiếc xe của mình, anh liên tục giơ tay lên nhìn đồng hồ với dáng vẻ sốt ruột.
Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cổng trường học.
Bộ dạng của anh bây giờ,rất có thể khiến nhiều người quen bắt gặp còn phải kinh ngạc hốt hoảng lên.Vì không nghĩ người này chính là vị Chủ Tịch của một Tập Đoàn Công Ty Thế Giới có tiếng tăm,là một trong những vị doanh nhân tài giỏi hàng đầu và ở anh luôn có sự lạnh lùng quyết đoán trên thương trường.Mà lại có dáng của vẻ lúng túng khi đến đón con gái của mình tan học như vậy.
Đứng đối diện với anh là Hạo Thiên thấy vậy cũng phải phá lên cười nhìn Lục Diệp Bằng.
“Đâu phải lần đầu đi đón con gái đâu, cậu làm gì bối rối dữ vậy?”
Lục Diệp Bằng nghe xong liền lườm liếc Hạo Thiên.
"Tôi đâu có giống anh, ngày nào anh cũng được ở bên con gái của mình.
Còn tôi thì chỉ có thể gặp con của mình mỗi khi con bé đi học thôi! "
Hạo Thiên nghe xong tỏ vẻ thương xót Lục Diệp Bằng liền vỗ vai anh.
“Tội nghiệp cho thằng em rể của anh, để khi nào em gái của anh về, anh bảo con nhỏ đó bù đắp lại cho”.
“Anh kêu ai là con nhỏ” Lục Diệp Bằng nghiến răng.
Hạo Thiên khéo môi cong lên.
"Thì Lam Lam là em gái của tôi, không kêu bằng con nhỏ không lẽ kêu bằng chị hai sao anh hai?”
Lục Diệp Bằng nghe vậy không thèm trả lời anh ta, anh lại tiếp tục chuyên tâm đợi cô công chúa nhỏ của mình ra.
Lúc này tiếng trống trường vang lên, cánh cửa lớn bắt đầu mở ra.
Lục Diệp Bằng sốt ruột, anh không thể nào đứng ở đây được nữa.
Anh sải bước chân đi đến trước cổng trường học.
Một đám trẻ bước ra nhưng anh cũng vẫn chưa thấy An Nhiên, trong lòng bắt đầu cồn cào lên dữ dội.
Đúng lúc này, anh đã thấy bóng dáng của một cô gái mặc trên mình bộ đồng phục của nhà trường đang bước đi ra,cô bé thắt bím tóc hai bên, gương mặt lại xinh xắn sáng nhất trong những đứa bé còn lại.
Lục Diệp Bằng cười rất tươi, gọi lớn tên cô bé.
"Tiểu An Nhiên! Công chúa nhỏ của ba! " Anh bước đến bế con gái cao lên.
"Ba ơi! " An Nhiên vui sướng cười khanh khách ôm chầm lấy Lục Diệp Bằng.
Năm nay An Nhiên đã gần bảy tuổi, cô bé vừa mới vào lớp một chưa được bao lâu.
Nên vẫn còn khá lạ lẫm với mọi thứ xung quanh nơi đây.Ngày nào cô bé cũng biết mình sẽ được ba đến đón, nên lúc nào cũng trông hết giờ học để có thể đi về gặp ba của mình.
Khi An Nhiên vào lớp một, Lục Diệp Bằng cũng đã kiểm tra tình hình ngôi trường mới này rất nhiều lần.
Anh là phụ huynh đại diện cho con bé,nên mọi chuyện trong trường anh đều đích thân đến đây kiểm tra.
Một ngôi trường luôn nằm trong thứ hạng cao nhất nước thì có như vậy mới xứng với tiểu công chúa của anh chứ!
Trường này cũng có những đứa cháu của anh học ở đây.
Hôm nay anh và Hạo Thiên đều đến con gái của mình.
Không biết ai sẽ đón Gia Bảo và Gia Gia nữa?
An Nhiên đã cao lớn rất nhiều, nhưng khi nằm trong lòng của Lục Diệp Bằng thì anh luôn cảm thấy cô con gái của anh vẫn còn rất nhỏ, rất bé bỏng.
Anh cần phải nâng niu trong lòng bàn tay
Lục Diệp Bằng nhìn An Nhiên, nỗi nhớ con gái từ sáng đến giờ luôn khiến anh mất tập trung trong công việc,ngay cả Á Hiên ở bên cạnh anh đều đã thấy điều đó.
"Con gái có nhớ ba không? "
An Nhiên cười hì hì níu lấy cổ của anh, gật đầu khẽ khàng đáp.
"Dạ có! Nhớ rất nhiều luôn! "
"Vậy hôm nay ba sẽ dẫn con đi chơi, rồi mua đồ đẹp cho An Nhiên của ba nha! " Lục Diệp Bằng cười lớn, hôn lên má của An Nhiên.
An Nhiên gật đầu vui sướng trong lòng của anh.
Một lát sau, cô bé lại đưa ra một tờ giấy cho Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng nhận lấy liền hỏi.
"Cái này là cái gì? "
An Nhiên nghe xong liền trường thuật những lời nói của cô giáo lúc nãy nói cho ba của mình nghe.
“Sắp tới nhà trường sẽ diễn ra một cuộc cấm trại du xuân dành cho những thành viên trong gia đình, đây là thư mời đó ba…! Cô giáo nói phải có cả ba và mẹ đi cùng”.
Hạo Thiên nghe vậy, cũng đang nắm tay Ái My tò mò đến hỏi.
" Cả ba và mẹ luôn sao? "
Ái My lanh lẹ gật đầu.
“Vậy ba và mẹ phải đi cùng con đó …Ba đừng có hòng trốn.”
“À… Biết rồi tiểu công chúa của tôi ơi!” Hạo Thiên thở dài bế Ái My lên.
Càng ngày càng lớn đứa con gái này của anh y như bà cụ non vậy.
Nhiều lúc anh đi làm về hơi trễ một chút thôi, thay vì bị vợ cằn nhằn thì anh đã bị cô con gái này lên tiếng trách móc rồi.
Lúc này nghe Ái My nói xong,Tiểu An Nhiên lại xụ gương mặt xuống buồn bã.
Lục Diệp Bằng thấy vậy liền hỏi.
"Con sao vậy? "
An Nhiên hạ giọng nói của mình xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh trả lời.
"Mẹ của con… " Cô bé nói được phân nữa,rồi lại chợt suy nghĩ cái gì đó,liền lắc đầu khoanh tay lại,nhăn nhó mặt mũi "Con không thích người phụ nữ chụp hình với ba đi cùng con đâu, con chỉ thích mẹ của con, mẹ Lam Lam đi chung với con thôi! "
“Người phụ nữ chụp hình với ba” Lục Diệp Bằng không hiểu, anh liếc mắt nhìn qua Hạo Thiên.
Hạo Thiên cười khẩy.
"Thì cái cô được gọi là nữ thần đang theo đuổi quyết liệt cậu đấy! An Nhiên đã nhìn thấy hình của cậu và cô ấy trên tạp chí rồi…! "
Dứt lời, Hạo Thiên liền xoa đầu An Nhiên chợt lắc đầu.
"Càng ngày tính tình của An Nhiên rất giống Lam Lam lúc nhỏ, rất lém lỉnh nghịch ngợm.
Con bé còn lấy tờ báo đó dán hình của mẹ mình lên nữa đấy! "
Lục Diệp Bằng vô thức nhìn qua An Nhiên, biểu cảm con gái lại làm cho anh nhớ đến Lam Lam cũng đã từng không thích anh chạm vào người phụ nữ khác.
Anh nhanh chóng gấp gáp nhìn An Nhiên vội vàng lên tiếng giải thích.
"Không như con nghĩ đâu, ba và cô ta chỉ là quan hệ hợp tác làm việc với nhau thôi! Cô ấy đang làm người đại diện cho công ty của ba, nên ba mới đi chung với cô ấy.
"
“Nhưng tại sao ba không cho mẹ con làm người đại diện công ty của ba? Mẹ con xinh đẹp hơn người phụ nữ đó rất nhiều” An Nhiên không ngừng khoanh tay lại tỏ vẻ khó chịu với ba của mình.
Lại một lần nữa Hạo