Đúng vào giờ khắc ban đêm, chuẩn bị cho một đêm lãng mạn nhập tiệc vào cuộc vui chơi sau khi nghi lễ đám cưới kết thúc.
Thì Lam Lam vừa trở về lại bị mẹ mình giảng đạo cho một tràn vì đi về mà không báo một ai trong gia đình hay biết.
"Hôm nay quản gia Kim không điện thoại cho mẹ hay,có phải con định trốn luôn không? " Trong phòng, Bà Tần không ngừng chấp vấn cô con gái cưng của mình.
Bên trong tất cả người nhà họ Tần đều có mặt.
Ngoài trừ Hạo Thiên và Tiểu Sơ đang ở bên ngoài tiếp đón khách khứa thì mọi người đều vào đây hết.
Lam Lam nở một nụ cười thật tươi nhìn mẹ mình từ tốn trả lời.
"Nếu con trốn, thì đến đây làm gì nữa?”
"Con còn cãi nữa! " Bà thật sự muốn lên tăng xông với cô luôn rồi.
Lúc này,Lam Lam đưa mắt qua nhìn ông nội liền bắt đầu đi đến ôm lấy ông đánh trống lãng.
"Trời ơi! Hôm nay ông nội đẹp trai quá, bộ ông nội của con đang hồi xuân sao? "Cô muốn đánh tan sự chú ý của mọi người.
Ông nội cười ha ha nựng lấy hai bờ má của đứa cháu gái cưng đã xa cách bao lâu nay của ông.
“Chỉ có con là thấy ông đẹp trai, chứ mẹ con chê ông suốt”.
" Ba! Tại sao ba lại nói chuyện này vào giờ này!" Vẻ mặt của Bà Tần hơi ngượng ngùng.
Lam Lam lại nhanh chóng đá qua cô Tiểu Ni của mình.
“Cô ơi! Con nhớ cô quá”.
Dứt lời cô liền ôm chầm lấy cô của mình.
Tiểu Ni khẽ vuốt lưng Lam Lam, rồi nói.
" Cô cũng rất nhớ đứa cháu gái ngốc nghếch này của cô”.
Bà Tần khẽ hừ một tiếng, rồi tiếp tục hỏi Lam Lam.
"Quản gia Kim nói con lên máy bay đã hơn ba ngày.
Nếu tính móc thời gian thì con đã về từ sáng hôm qua.
Vậy hôm qua con đã ở đâu? "
Câu hỏi của mẹ khiến Lam Lam có phần khó xử.Ánh mắt cứ đảo qua đảo lại suy nghĩ ra cách trả lời.
Nếu nói dối thì sẽ làm cho bà nghi ngờ, nhưng nói thật là hôm qua cô ở cùng với Lục Diệp Bằng thì cô chắc chắn bà sẽ phát điên lên thậm chí còn chửi mắng cô rất nặng nữa.
Ánh mắt Lam Lam bàng quan, sau cùng cô phải giở trò đói bụng để đi ngoài.
Gia đình cô thấy vậy, cũng không muốn vì chuyện của cô mà làm ảnh hưởng buổi tiệc.
Cả nhà cùng nhau bước ra.
Thì bên ngoài cũng đã nhập tiệc buffet.
Mọi người ai ai cũng đều cảm thán vì sự chịu chơi của gia đình Nghị Viên Tần này.
Một đám cưới theo kiểu phương Tây đã làm cho bầu không khí càng thêm tươi vui náo nhiệt.
Lam Lam nắm lấy tay An Nhiên đi một vòng.
Cô không biết mục đích của cô là đi tìm đồ ăn hay là đang tìm một ai đó nữa.
“Mẹ ơi! Mẹ tìm ba sao?” An Nhiên có cái đầu ma lanh suy đoán trong bụng,liền ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình khẽ hỏi.
Lam Lam nghẹn lời trước câu nói của con gái.
Hai mắt cô cứ chớp lia chớp lịa liền lắc đầu.
“Không… Mẹ đang tìm”.
“Mẹ đừng có giấu con… Con biết hết đó.
Mẹ là đang tìm ba có đúng không?” An Nhiên đã lém lỉnh lên rất nhiều, cô bé không ngừng chọc ghẹo Lam Lam.
Lam Lam thở dài ngồi xuống nhìn An Nhiên.
“Lần này mẹ quay về đây, mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa.”
“Mẹ… Có phải, vì ba đang có người phụ nữ khác nên mẹ mới về đây”.An Nhiên nhìn cô nghiêm túc hỏi.
Lam Lam chỉ cười trừ.
Đúng là con gái là người hiểu cô nhất, đúng thật là cô về đây là vì anh.
Nhưng cô cũng phải hiểu một điều bây giờ anh và cô đã không còn như xưa.
Việc anh thích một người khác, thì cũng là điều dễ hiểu.
Cô không thể ngăn cấm anh được.
Vì anh và cô bây giờ đã là người dưng của nhau rồi!
Đúng lúc hai mẹ con đang nói chuyện với nhau thì một tiếng nói trầm trầm đột nhiên được vang lên ngay sau lưng của cô.
"Chị…! Đã lâu không gặp! "
Lam Lam nhíu mày lại, cô lập tức quay người nhìn người trước mặt mình.
Nhìn thấy một gương mặt điển trai của một cậu thanh niên.Đôi chân cô bất giác liền đứng lên, ánh mắt hoang mang chợt hỏi.
"Cậu là…? "
“Chị không nhận ra em sao? Dương Tiêu Khải… Là em… Học trò của chị đây”.
Dương Tiêu Khải đã trở về nước từ rất lâu.
Năm nay cậu đã hai mươi sáu tuổi là một người đàn ông trưởng thành sau bao nhiêu năm du học ở nước ngoài.
Lam Lam giựt mình.
Hai mắt sáng lên, khóe môi nở ra một nụ cười.Cậu ta cao lớn rất nhiều,khá thay đổi nhiều về ngoại hình của mình,nhất thời cô không nhận ra.
“Là cậu sao? Cậu đã trở về từ khi nào?”
Dương Tiêu Khải vẫn luôn dành ánh mắt ngập tràn tình yêu đối với Lam Lam.
Khi nãy anh vừa thấy cô, trong lòng không ngừng hồi hộp.
Trái tim cũng đập rất nhanh.
Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.
“Em về cũng lâu rồi! Hiện nay em đang làm Phó Giám Đốc của Tập Đoàn Công Ty Thái Thị”
Vừa trở về nước anh đã được nhiều công ty ứng tuyển vào vị trí rất cao.
Nhưng anh lại bị ép qua công ty Thái Thị chỉ vì chị gái của anh bắt anh đến đó.
Chị anh bây giờ là phu nhân của Tổng Giám Đốc Thái Thị.
Nên phận làm em trai như anh, cũng không còn cách nào khác.
Lam Lam “ồ” lên một tiếng tỏ lòng ngạc nhiên,cậu ấy cuối cùng cũng đã thực hiện những gì trước đây mà cậu ấy đã từng nói.
"Giỏi lắm Tiêu Khải! " Cô đưa hai ngón tay cái lên tâm đắc khen anh.
Dương Tiêu Khải nhếch môi cười, trên tay anh đang cầm ly rượu liền bỏ xuống chiếc bàn bên cạnh.
Rồi sau đó anh đến trước mặt Lam Lam giang hai tay ra khẽ yêu cầu
“Một cái ôm sẽ khiến em vui hơn đấy!”
Lam Lam nghe xong, trong đầu chợt nhớ chuyện lúc trước.
Nhớ cái tên này trước đó đã yêu thầm cô.
Còn bây giờ, cậu ta đã lớn rồi không biết trong lòng có còn vương vấn những tình cảm tuổi học trò hay không?
Nhưng nếu cô không làm theo cậu ta,cô sợ cậu ta sẽ hiểu lầm là cô chán ghét cậu ta nữa thì không hay.
Suy nghĩ hồi lâu, Lam Lam chừng chờ rất lâu rồi cũng bước đến ôm Dương Tiêu Khải.
Phía bên kia, hình ảnh hai người đã được Chí Huy nhìn thấy.
Anh giựt mình kinh ngạc liền xoay đầu tìm kiếm Lục Diệp Bằng xung quanh.
Lúc này, Lục Diệp Bằng vừa mới đi vệ sinh xong đang đi ra,đã bị Chí Huy kéo mạnh đến.
Lục Diệp Bằng nhíu mày định hỏi anh ta đang làm gì thì Chí Huy đã vịnh lấy đầu của anh hướng đến Lam Lam và Dương Tiêu Khải đang ôm nhau.
"Cậu nhìn đi! Vợ cậu đang ôm Dương Tiêu Khải kìa!”
Đương nhiên Lục Diệp Bằng không mấy vui vẻ khi nhìn thấy những hình ảnh này.
Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện rồi, anh phải thật sự bình tĩnh mới được.
Lục Diệp Bằng uống sạch ly rượu, nhưng cũng chịu không nổi,lạnh lùng sải bước chân đi tới chỗ đó.
Chí Huy liền bật lên một nụ cười, hí hửng nói.
" Sắp có chuyện vui rồi đây! "
Lục Diệp Bằng vừa bước đến liền vỗ tay cười lớn.
Ngữ khí có phần vui tươi nhưng cũng xen vào đó là sự lạnh lẽo đầy khiếp sợ.
"Wow… Xem ai đang ôm cô vợ xinh đẹp của tôi kìa…! "
Lam Lam giựt mình vội vàng buông Dương Tiêu Khải ra, nét mặt căng thẳng quay lại nhìn Lục Diệp Bằng.
Không biết người đàn ông này có gì vậy mà hiểu lầm cô không?
Lục Diệp Bằng không quan tâm Lam Lam đang nhìn anh, mà lúc này anh đang dùng con ngươi sắc bén của mình nhìn vào Dương Tiêu Khải.
“Sao hả…? Ôm vợ người khác có thích không?”
Dương Tiêu Khải nghe xong, bật lên nụ cười lạnh.
“Tôi nhớ anh và chị ấy kết hôn theo hợp đồng hôn nhân và cũng đã chấm dứt từ lâu rồi mà! Chị ấy không còn là vợ của anh nữa!”