Một bầu không khí bắt đầu sôi động trở lại khi em gái của chú rể lên nói những lời chúc mừng dành cho anh chị của mình.
Lam Lam với một gương mặt tràn đầy năng lượng nhìn anh chị của mình khẽ nở một nụ cười thật tươi, cô giơ cao ống mirco dõng dạc nói lớn.
“Hazz… Tiểu Sơ ơi! Hỡi cô bạn thân của tôi,hôm nay mình phải gọi cậu là chị dâu của mình rồi đấy! Bạn thân của mình lại đi lấy anh trai của mình… Ôi…! Sơ à,anh ấy là anh trai của mình đấy!Thật sự mình không thể nào tin được”.
Tất cả mọi người bật cười lớn vì câu nói của cô.
Nói xong Lam Lam nhìn Tiểu Sơ nở một nụ cười thật mãn nguyện.
“Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc”.
Tiểu Sơ nghe xong xúc động bước lên ôm chầm lấy người bạn thân tri kỷ này của mình.
Từ bây giờ hai cô đã sống chúng cùng một mái nhà.
Tiểu Sơ rưng rưng cầm lấy mirco, đưa bó hoa cho Lam Lam, nghẹn ngào nói.
"Hôm nay cậu là người bắt lấy bó hoa của mình… Giống như cậu lúc trước cũng quăng hoa cưới vào mình, hi vọng mình tìm một người tốt có thể lấy làm chồng.
Và bây giờ cũng như vậy, cậu đã chụp lấy hoa của mình… Mình mong cậu sẽ tìm được hạnh phúc xứng đáng thuộc về cậu”.
Câu nói ấy khiến Lam Lam vô thức nhìn về phía Lục Diệp Bằng đang ngồi ở phía dưới.
Anh cũng đang hướng mắt nhìn cô.
Bà Tần ngồi ở phía dưới cũng không thể làm gì được bây giờ, bà chỉ biết ngồi đó im lặng quan sát tình hình.
Có một người dường như hơi ngà say đã lớn tiếng nói thật lớn.
“Này… Không phải chồng của cô là Chủ Tịch Lục sao? Anh ta đang ngồi phía dưới kìa”.
Một câu nói vui của anh ta đã khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào anh và cả cô.
Lam Lam nhìn mẹ mình.
Cô biết bà đang trong tâm trạng rất tức giận.
Cô bây giờ chỉ còn cách trở mặt với Lục Diệp Bằng trước rồi sau đó từ từ mà tính sau.
Suy nghĩ rồi, Lam Lam lại đưa mirco về phía mình.
"Mọi người không biết là tôi đã ly hôn và hiện đang độc thân sao? Chủ Tịch nào…? Tôi không có biết, cuộc hôn nhân trước đây tôi đã quên rồi! "
Lục Diệp Bằng chăm chú theo dõi từng câu nói của cô.
Thái độ của anh vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại nóng như lửa đốt.
Anh nhìn vào trong đôi mắt của cô,dường như cô đang có vẻ như sợ hãi một ai đó thì phải? Anh đoán rằng cô đang bị người nào đó uy hiếp.
Thái độ của cô hôm nay khi gặp anh khác với lúc sáng rất nhiều.
Quan sát một hồi, anh nhìn thấy cô đang nhìn mẹ của mình.
Trong lòng anh không ngừng đặt câu hỏi.
Không lẽ bà chính là người đang uy hiếp cô.
Ngược lại, phía bên này Bà Tần rất hài lòng câu nói của cô.
Lam Lam nói xong câu đó cũng đã đi xuống, ngồi bên cạnh của mẹ mình.
Nét mặt cô trở nên đầy tâm trạng khó tả.
Lam Lam khẽ đưa mắt liếc nhìn anh.
Thấy anh cũng đang nhìn mình, cô vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Lục Diệp Bằng thấy vậy đã bắt đầu nổi lên cơn thịnh nộ trong lòng mình.
Những dự đoán trong đầu anh chưa bao giờ là sai cả.
Lam Lam đang bị mẹ mình khống chế.
Nhưng lý do gì…? Lý do gì? Mà cô lại sợ bà đến như vậy?
Đến khoảng chín giờ tối là đêm khiêu vũ đêm tối của mọi người.
Có rất nhiều cặp đôi bao gồm cả chú rể và cô dâu cũng cùng ra nhảy.
Lam Lam đi giày cao gót, cô cũng rất muốn ra nhảy lắm nhưng dạo gần đây cô bị nhức khớp chân.
Nên chỉ sợ làm ảnh hưởng đến bạn nhảy của mình, cô chỉ còn cách ngồi vào một góc nhìn người ta khiêu vũ với nhau mà thôi.
Bella luôn đi theo sau Lục Diệp Bằng, thấy anh lúc này đã rảnh rỗi, cô liền bước đến kéo anh ra sàn nhảy.
"Anh… Không lẽ anh cũng từ chối nhảy với em luôn sao? " Giọng điệu của Bella có phần nũng nịu trước mặt anh.
Lục Diệp Bằng nhìn cô hồi lâu.
Cộng thêm hai người đang đứng giữa sàn nhảy với sự xô đẩy của mọi người đang khiêu vũ.
Anh cảm thấy mình đang ngán đường mọi người rất nhiều.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng anh cũng đồng ý nhảy với cô một bản nhạc.
Ngón tay Lục Diệp Bằng để trên eo của Bella chợt cứng đờ, cả người anh cũng không biết phải làm thế nào để nhảy nữa.
Anh không hiểu tại sao lúc này mình lại vô dụng như thế,trong đầu của anh bây giờ chỉ toàn hình dung người trước mặt mình chính là vợ của anh mà thôi.
Trong đầu anh lại nhớ lần anh và cô khiêu vũ ngay tại đám cưới của hai người.
Tất cả hành động của hai người đều đã bị một ánh mắt sắc bén của một người con gái đang mặc chiếc váy màu đỏ đang ngồi bên trong nhìn thấy hết.
Hai tay siếc chặt lại, ngữ điệu tức giận của Lam Lam liền cất lên một câu chửi rủa anh.
“Còn nói không có gì??? Lục Diệp Bằng…!! Tên khốn kiếp nhà anh…Anh được lắm! Cứ nhảy đi, coi chừng té lộn cổ thì đừng có trách tại sao anh xui”.
Ngay lúc này, bỗng nhiên Chí Huy từ đâu đang đi về phía Lam Lam.
Lam Lam nhếch đôi môi lên.
Đúng lúc lắm! Cô cũng cần một người để khiêu vũ.
Lam Lam mặc kệ cái chân đang đau của mình,không nói gì liền kéo tay Chí Huy ra giữa sàn nhảy.
Chí Huy bất ngờ nhìn cô.
"Em… Em muốn nhảy với anh sao? "
"Ừ… " Không đợi cho anh ta hỏi tiếp.
Lam Lam nắm lấy tay của Chí Huy để lên trên eo của mình, tay của cô thì lại để trên vai của anh.
Cả hai cùng nhau di chuyển từng bước chân theo nhịp điệu của bài nhạc.
Từ nãy giờ Lục Diệp Bằng vừa nhảy vừa hay nhìn vào trong tìm kiếm Lam Lam.
Nhưng chỉ với một cái xoay vòng theo khúc nhạc,anh quay lại thì đã mất dấu cô.Anh nhớ khi nãy cô vẫn còn ngồi ở đó, vậy mà bây giờ lại biến mất đi đâu nữa rồi.
Ánh mắt của anh bất chợt đảo nhìn xung quanh xem ai đã nhanh tay hơn anh mà mời cô ra đây nhảy nữa.
Bella cảm nhận anh đang mất tập trung liền kéo anh lại gần mình hơn.Cô rướn người nói khẽ vào tai của anh.
"Anh đang suy nghĩ gì thế? Có phải anh đang dần có cảm giác với em không? "
Lục Diệp Bằng nghe xong cả cơ thể liền run lên.
So với Dương Tiểu Vy thì cô gái này còn đáng sợ hơn nhiều về độ bám dai như đĩa của cô ta.
Anh bất giác muốn dừng lại, không muốn tiếp tục nhảy với cô ta thêm một chút nào nữa.
Ánh đèn mờ ảo.Có rất nhiều cặp đôi ra nhảy với nhau.
Có vài người vì không nhìn thấy cứ liên tục đạp chân vào nhau.
Bên này Lam Lam nhìn thấy mục tiêu, cô thấy người phụ nữ tên Bella đó cứ ép bộ ngực của cô ta vào người của anh,bản chất là một người vợ thì cơn ghen tuông trong lòng của cô càng lúc càng bừng bừng lên.
Lam Lam bèn vừa khiêu vũ vừa nhích lại gần hai người họ.
Sau khi lưng cô cảm nhận được đã chạm vào người của cô ta.
Cô liền dùng sức huýt vào người của cô ta một cái thật là mạnh.
"A… " Bella la lên, cơ thể dường như sắp ngã, cô theo quán tính liền ôm chặt lấy người của Lục Diệp Bằng.
Tiếng hét của cô ta đã làm kinh động đến mọi người.
Tiếng nhạc dừng lại, ánh sáng lại được bật lên.
Tất cả mọi người đều đổ dồn vào hai người đang ôm dính lấy nhau.
Lam Lam nhìn thấy.
Trong lòng càng thêm