Lam Lam nghe xong câu nói của anh xong thì cô đã hiểu ra một chút, nhưng còn câu nói có con trai của anh vẫn làm cho cô nghi ngờ.
Lúc này, bàn tay của Lục Diệp Bằng không biết từ khi nào đã đặt lên bụng của cô,anh xúc động cất tiếng nói.
“Lỡ như chúng ta có thêm con thì sao?”
Lam Lam giựt mình.
Thì ra anh là đang nói chuyện này.
Gương mặt cô chợt đỏ lên, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
“Đừng quên lời thử thách của em dành cho anh”.
Cô không ngốc đến mức quên đi nhiệm vụ mà cô đã giao cho anh.
Lục Diệp Bằng xoay người cô lại,ánh mắt chợt tối nhìn thẳng vào gương mặt của cô, nghiến răng lại.
“Anh sẽ thực hiện và anh sẽ thắng em cho xem”.
Lam Lam cười hì hì.
“Anh chắc chứ”
“Chắc chắn…Em sẽ ngoan ngoãn trở về làm vợ của anh” Lục Diệp Bằng gật đầu chắc nịt.
Lam Lam không nhịn được phải bật cười trước thái độ của anh.
Để rồi xem,người đàn ông này sẽ bày trò gì?
Một lúc sau, Lam Lam chợt nhớ lại là cô đã rời khỏi nhà đã hơn hai ngày rồi chắc chắn mẹ của cô đang rất lo lắng,cô liền nói với anh muốn về nhà,nhưng Lục Diệp Bằng lại giữ cô lại cùng với anh làm một bữa cơm để làm giỗ cho mẹ của anh.
Thấy vậy, cô không thể nào từ chối được vì đây là lần đầu tiên cô có thể được dự ngày giỗ của mẹ chồng mình.
Dù sao đi nữa, cô cũng là vợ của anh là con dâu của bà.
Cô không thể nào đi được.
Bữa cơm mà Thím Ân nấu đều là những món chay, có lẽ khi còn sống mẹ anh rất thích ăn chay.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Ngay dịp này,Lục Diệp Bằng cũng đã giải thích rõ với cô nghe anh và Bella thật sự hoàn toàn không có gì với nhau.
Cô ta có theo đuổi anh, nhưng anh không hề có sự đáp lại.
Lam Lam có lẽ cũng tin được một phần nào.
Vì nếu anh thật sự có gì với cô gái đó thì hôm nay cô cũng không thể nào có mặt ở nhà của mẹ anh.
Được biết ngôi nhà này là chính ba của anh mua dành tặng cho mẹ của anh.
Là một ngôi biệt thự nằm ở Đảo Nam Á.
Anh cũng thường xuyên qua đây để chăm sóc căn nhà của mẹ mình.
Nhưng có lẽ bây giờ anh phải sửa chữa lại một chút, vì đã có vài chỗ trong căn nhà này đã bị người con gái nghịch ngợm đang ngồi trước mặt đập tan nát hết rồi.
Trong đầu của anh đột ngột nhảy lên một suy nghĩ.
Khoé môi anh liền cong lên một nụ cười thật nham hiểm,nhìn cô ra một thông báo.
“Bắt đầu từ tuần sau em phải đến công ty của anh làm việc”.
Lam Lam đang ăn thì nghe anh nói như vậy, cô thật tình muốn phun ra tất cả đồ ăn đang còn để trong họng ra bên ngoài.
Lục Diệp Bằng ung dung, đưa hai tay chấp lại, nói tiếp.
“Nghe nói em muốn mở phòng tranh phải không? Đến công ty của anh làm,anh sẽ đầu tư cho em”.
“Cái gì?” Lam Lam hoàn toàn kinh ngạc.
Cô chỉ mới nói cho cả nhà biết kế hoạch của cô nghe thôi! Tại sao người đàn ông này lại biết? Không lẽ trong nhà của cô đã có ai làm gián điệp cho anh rồi phải không?
Thấy vậy,Lục Diệp Bằng bất đắc dĩ cầm điện thoại của mình lên, rồi bấm cái gì đó cuối cùng là đưa điện thoại đến trước mặt của cô.
Lam Lam cầm lấy nhìn vào bên trong.
Nhưng vài giây sau cô sững người ngẩng đầu lên nhìn anh chợt hỏi.
“Bảy mươi triệu… Tiền gì vậy?”
“Tiền em nợ của anh” Lục Diệp Bằng không do dự liền trả lời thẳng.
Lam Lam giựt mình.
“Gì chứ…! Em nợ anh hồi nào?”
Lục Diệp Bằng chép miệng khẽ lắc đầu.
Rồi sau đó anh bắt đầu kể ra.
“Hôm trước anh đã thay em thanh toán tiền em nợ khách sạn, rồi tiền chi phí sửa chữa mà em đã đập phá căn nhà này, với lại em phải đền tiền cho chiếc xe yêu dấu của anh chứ! Thằng con trai của anh đã bị em làm cho tan nát như đống phế liệu ngoài kia rồi kìa …! Em định không bồi thường à!” Nhớ lại hôm qua vẻ mặt của cô tức giận khi kêu chiếc xe là con trai của anh,anh liền nhịn không được phải bật cười thành tiếng
Lam Lam nghe vậy lập tức á khẩu.
Chiêu thức này của anh làm cho cô nhớ lần trước cô cũng bị anh phạt như thế vì đã bán chiếc xe cho anh.
Lúc trước cô còn có thể hùng hồn sẽ trả tiền cho anh và không hề muốn đến công ty của anh làm.
Nhưng bây giờ thì sao…?Tiền đâu mà cô trả, với lại số tiền này lại quá lớn.
Lục Diệp Bằng nhìn vào sắc mặt của cô,anh bổ sung thêm một chút
"Lần trước anh không chấp nhận em lấy tiền của gia đình trả cho anh, bây giờ anh sẽ cho em lấy tiền của ba mẹ mình trả cho anh…"Anh nhướng mắt nhìn vào chiếc điện thoại của anh đang nằm trên tay của cô “Em cứ gọi nói cho ba mẹ chuẩn bị tiền đi, khi nào anh đưa em về nhà rồi đến lấy”.
Lam Lam trừng mắt,sững người nhìn anh.
“Không…Anh đừng gọi cho ba mẹ của em”.
Mẹ mà biết cô mấy ngày qua ở bên cạnh anh thì thế nào bà cũng sẽ tống cô về Mỹ cho mà xem, rồi lúc đó cô sẽ sống ra sao khi lại xa con gái của mình thêm một lần nữa.
Bàn tay của Lục Diệp Bằng khẽ run lên khi nghe câu nói này của cô.
Trong lòng thầm vui mừng.
Đương nhiên anh sẽ không làm phiền hai người họ vào chuyện này, để cho mẹ của cô biết bà ấy chắc chắn sẽ bắt cô rời xa anh thêm lần nữa.
Lục Diệp Bằng nở một nụ cười thật mãn nguyện,anh đưa tay ra nắm lấy tay cô khẽ ra lệnh.
“Em qua đây!”
Lam Lam không suy nghĩ nhiều liền đứng lên đi đến bên cạnh của anh.
Lục Diệp Bằng liền kéo cô ngồi lên đùi của anh,bàn tay của anh siết chặt chiếc eo thon thả của cô,ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn cô.
"Chỉ cần em nghe lời của anh, thì mọi thứ của anh sẽ thuộc về em,anh sẽ không cho em có cơ hội rời khỏi anh thêm lần nào nữa”.
Lam Lam ngơ ngác nhìn anh, rồi sau đó cong khóe môi lên khẽ cười.
“Em cũng không tin anh sẽ nỡ bỏ em thêm một lần nữa!”
“Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy cuộc sống của anh rất cần sự hiện diện của em,con gái của anh cũng cần có em…An Nhiên chúng ta cần một gia đình như bao đứa trẻ khác”.
Nghe xong câu nói của anh, trái tim của Lam Lam liền xúc động mạnh lên,cô không kiềm chế liền chủ động hôn lên môi của anh.
Một nụ hôn rất nhẹ, nhưng không mang theo hướng tình dục.
Nhưng thái độ của Lục Diệp Bằng thì khác,anh không buông cô ra thậm chí anh từ bị động chuyển sang chủ động cắn mút chiếc môi của cô.
Ánh mắt của anh ngập tràn dục vọng nhìn cô.
“Anh nhớ em quá đi, nhớ muốn chết đi được” Bàn tay anh bắt đầu làm càng xoa nhẹ ngực cô.
“Này…!” Lam Lam lập tức giữ tay của anh lại, cô đảo mắt nhìn xung quanh, răng đe anh.
“Thím Ân thấy bây giờ,anh lại lên cơn nữa à!”
“Mặc kệ…Anh muốn nếm vị ngọt của bà xã!” Giọng điệu anh khàn khàn, liền cắn vành tai của cô.
Bàn tay của anh từ lúc nào đã luồn vào trong chiếc váy tìm kiếm nơi nhạy cảm nhất của cô mà chăm chọc.
Lam Lam thở hỗn hển nhìn anh với vẻ mặt có hơi căng thẳng.
“Em muốn hỏi anh một câu…”
“Câu gì…? Em cứ hỏi”.
Lục Diệp Bằng đã lên cơn đói khát,anh vừa nói vừa đưa chiếc lưỡi dài của mình ra liếm từng nấc da thịt trên vùng cổ của cô.
Lam Lam bật cười khúc khích, cô đưa tay vịnh lấy gương mặt của anh, bắt anh nhìn thẳng vào gương mặt của cô.
“Em là người… Đầu tiên đến ngôi nhà này sao?” Cô rất muốn biết, phải chăng cô không phải là người được đến đây đầu tiên với danh nghĩa là người yêu của anh.
Lục Diệp Bằng trầm mặc rất lâu mới hiểu ra câu hỏi của cô,anh dịu dàng mỉm cười rồi cố ý chọc ghẹo cô.
“Đương nhiên là không phải rồi!”
“Sao… Vậy là đã từng có cô gái khác đến đây trước em rồi sao?” Lam Lam bỗng chốc nổi lên cơn giận dữ liền đứng lên.
Nhưng chỉ sau một giây,Lục Diệp Bằng đã nhanh chóng đưa tay của mình ra nắm chặt tay cô kéo mạnh lại.
Và một lần nữa cô lại ngã vào lòng của anh.
Lam Lam ấm ức vũng vẫy trong lòng của anh.
“Buông ra…Anh buông ra mau…”
"Không buông…Vợ của anh thì anh phải ôm chứ!"Lục Diệp Bằng siết chặt hai tay của mình lại giam giữ cô vào