Một giây sau,Lam Lam đột nhiên muốn rời khỏi đôi môi của anh.Nhưng cơ thể của Lục Diệp Bằng đã bắt đầu thay đổi, ánh mắt đói khát như những con sói đen luôn xuất hiện vào ban đêm đang đốt cháy cả cơ thể mềm mại của cô.
Lam Lam sợ hãi rất muốn thoát khỏi anh.Nhưng ngay sau đó Lục Diệp Bằng đã bế cô vào một góc tối.
Càng tối thì Lam Lam lại càng sợ hãi thứ đó sẽ xuất hiện.
"Anh.....!Chúng ta đi về đi!"
"Một lát nữa hẳn về...."Ánh mắt anh ngập tràn d*c vọng,nằm đè lên người của cô
Làm sao mà về,khi trong lòng anh đang dâng lên một ngọn lửa bùng lên từ từ.
Nhưng Lam Lam lập tức đẩy anh ra.Cô liền ngồi dậy trốn tránh anh.Đối mặt với người đàn ông này cô còn cảm thấy sợ hãi hơn khi gặp thứ đó.
Lục Diệp Bằng lại nhanh chóng ôm cô từ phía sau kéo cô vào lòng, âm thanh khẽ nhỏ.
"Anh sẽ tặng cho em một chiếc nhẫn kim cương thật to và chỉ có duy nhất trên thế giới này...!"
Anh còn rất muốn nói với cô nghe, buổi hôn lễ sẽ diễn ra sau khi thử thách cô dành cho anh sẽ được kết thúc vào cuối tháng này.Anh muốn bù đắp cho cô những gì mà trước đây anh đã bỏ lỡ.
Lam Lam ngẩn người một lúc lâu, rồi xoay đầu lại nhìn anh.
"Em không cần,anh đừng bận tâm những lời nói của Dương Tiểu Tiểu Vy và Lục Diệp Minh." Đợi người khác nhắc nhở anh mới chịu làm, thì cô không cần nữa.
Người đàn ông này thật là vô lương tâm.
Dứt lời, cô lại vùng vẫy muốn ngồi dậy.
Thấy thế,Lục Diệp Bằng càng siết chặt cô hơn.Lúc nào cô cũng như vậy, vẫn nhạy cảm đến những lời nói của người khác nhưng lại luôn tỏ vẻ mình không sao trước mặt của anh.
Lục Diệp Bằng nhìn cô,ánh mắt gần như bất lực và có phần mệt mỏi.
"Em nói anh không còn yêu em, vậy anh muốn hỏi em một câu......Có phải em đã không còn yêu anh rồi không?"
Lam Lam có chút sững sốt.
Lục Diệp Bằng mím môi, gương mặt nghiêm túc nhìn cô.
"Tại sao em cứ im lặng,em mạnh mẽ đến cỡ nào....Em không xem anh là chồng,cho nên em không cần sự bảo vệ của anh có phải như vậy không?”
Lục Diệp Bằng thật sự rất giận cô.Vì sao vậy, đã biết bản thân mình sợ ma, yếu đuối nhưng cô vẫn không nhờ sự giúp đỡ của anh.Khi cô gần như bị Lục Diệp Minh động tay,động chân.Cô vẫn không hề hét lên và cũng không nói năng gì lại với anh sau khi anh xuất hiện.
Ngay cả việc cô đã hứa gì với mẹ của mình vẫn không nói cho anh biết.Cho dù đó là chuyện gì, nhưng anh cũng rất muốn biết là hai người đang trao đổi những chuyện gì, nếu không liên quan đến anh thì còn liên quan đến ai nữa.Còn nếu như thật sự là chuyện của anh và cô thì anh càng phải biết.
Thái độ của anh như vậy, nhất thời khiến Lam Lam trở nên vô cùng lo lắng, trong đầu chỉ suy nghĩ đến một việc là những câu nói của Dương Tiểu Vy khi nói cô về đây chỉ là trả thù anh,đã tác động đến người đàn ông này rồi sao?
"Anh đã để tâm những lời Dương Tiểu Vy nói sao? Anh cho rằng em là đang trả thù anh....."Nội tâm trong lòng Lam Lam khiến cô bực bội nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh.
Lúc này đến lượt nét mặt Lục Diệp Bằng có hơi ngỡ ngàng.
Anh chưa kịp nói gì thì Lam Lam đã lên tiếng trước, cô xoay lưng lại với anh cười nhạt.
"Trả thù!!!! Vậy anh cứ xem như là vậy đi!"
Lam Lam xoay lại nhìn anh, đôi mắt gần như sắp khóc đau lòng buông ra một câu khiến cho anh chết sững ngay tại chỗ.
“Nếu như anh đã không còn tin tưởng em nữa, thì.........!Chúng ta chia tay đi!"
Lục Diệp Bằng kinh hoàng, đôi mắt dần tối bỗng chốc trợn lên.
Một giây sau, cả cơ thể Lam Lam bị bàn tay mạnh mẽ của anh ép vào một thân cây, anh nhìn vào ánh mắt của cô nghiến răng hỏi.
"Em vừa nói gì?"
Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cô bị bao phủ một màn sương.
"Từ bây giờ chúng ta sẽ không còn là gì của nhau nữa......!Anh và em.....Ưmmm" Khi cô chưa nói hết thì Lục Diệp Bằng đã không thể kiềm chế mà cúi đầu xuống hôn chặt đôi môi của cô.
Lục Diệp Bằng đè nén sự tức giận trong lòng, ôm chặt lấy cô khẽ ra lệnh.
"Em câm miệng lại cho anh...Anh cấm....Cấm em sau này không được nói chuyện này với anh…..Suốt cuộc đời này,anh không muốn em nhắc đến hai từ “chia tay” với anh nữa.Em có nghe rõ không?” Câu nói cuối cùng anh gần như quát thẳng vào mặt của cô.
Kể từ khi cô trở về,anh luôn nơm nớp lo sợ rằng cô sẽ không còn yêu anh nữa, sợ cô sẽ giữ khoảng cách với anh.Cho dù thật sự cô muốn trả thù những việc trước đây mà anh đã từng làm với cô thì người đàn ông như anh đây đều chấp nhận hết......Chỉ cần cô không rời xa anh là được.
Trái tim Lam Lam đau đớn ôm chặt lấy anh, sự sợ hãi khiến cô yếu đuối bật khóc trước mặt của anh càng lúc càng lớn.
"Vậy anh nói đi! Có phải anh luôn xem em là con người như vậy không? Anh nói,anh yêu em.....Nhưng anh lại không tin tưởng em, thì chúng ta còn sống chung với nhau làm gì nữa?”
"Ai nói anh không tin em!" Lục Diệp Bằng như muốn phát điên trong lòng.
Anh đúng thật là điên rồi, tại sao có thể hỏi cô câu hỏi như thế này.Cô chửi anh rất đúng,anh là một tên khốn mà!
Lục Diệp Bằng gắt gao ôm chặt cơ thể của cô, giọng nói ba phần tự trách bản thân chính mình.
"Anh sai....!Là anh đã sai,em đừng vì những lời nói của anh khi nãy mà giận anh".
"Lục Diệp Bằng!!! Anh hãy nói thật cho em biết, có phải trong lòng anh đã không còn yêu em,anh đến với em chỉ còn là sự trách nhiệm" Lam Lam dính sát vào người của anh, cô muốn được sưởi ấm vòng tay của anh.
Nét mặt Lục Diệp Bằng càng lúc càng trở nên giá lạnh, đang định giải thích với cô thì Lam Lam đã đưa tay luồn vào trong áo của anh, chạm vào cơ thể của anh, ánh mắt rưng rưng.
"Nếu như vậy,em chỉ xin anh một điều thôi! Trước mặt em,anh đừng nói anh đã yêu người con gái khác,đừng bắt em rời xa anh và An Nhiên.....Nhưng anh đừng lo lắng, em sẽ không xen vào cuộc sống của anh,em sẽ về nhà của em....."
"Em nói đủ chưa......!" Lục Diệp Bằng ngắt lời của cô,cơn thịnh nộ bắt đầu tuôn trào lên dữ dội"Lam Lam,em muốn làm cho anh phát điên lên có phải không?"
Lam Lam muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay cô vào lúc này chỉ bất lực mà ôm chặt lấy anh.
"Lam Lam.....!"
"Ông xã! Anh có tin em không? Em không phải quay về đây là trả thù anh,em thật sự rất rất nhớ anh"Giọng điệu cô yếu ớt,dường như cô đang rất sợ đánh mất anh.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Lục Diệp Bằng càng cảm thấy mình giống như là một người đàn ông bỉ ổi nhất trên đời này, để cho người con gái của anh luôn có những suy nghĩ lo sợ đến như vậy.
Lục Diệp Bằng không trả lời,bàn tay anh kéo nhẹ cô ra.Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô,anh không kiềm lòng liền đặt xuống môi của cô một nụ hôn thật sâu.
Lam Lam nhìn anh,bàn tay nhanh chóng đưa lên ôm chặt anh.Một giây sau, cô chủ động nghênh đón nụ hôn của anh.
Có lẽ cơ