Bella thật tâm trong lòng cũng đã muốn rời khỏi ngành giải trí rồi, cô cũng đã có ý định ra nước ngoài để sinh đứa bé ra.
Nếu để thời gian kéo dài, cô e rằng bụng cô càng ngày nó sẽ càng to ra,đến lúc đó cô cũng chẳng dám nghĩ đến những người ngoài kia sẽ nói xấu gì cô nữa.
Đây cũng là một cơ hội tốt.
Khi Bella định ký vào thỏa thuận thì có người gõ cửa văn phòng của Lục Diệp Bằng.Sau đó cánh cửa mở ra đi cùng một tiếng nói quen thuộc.
"Chủ Tịch! Hồ sơ này...."
Đó là tiếng nói của Chí Huy.
Anh nói một nửa thì thấy Bella,anh liền lập tức dừng lại nhìn cô.
Cả Lục Diệp Bằng và Bella đều quay đầu lại nhìn anh.
Vừa nhìn thấy Chí Huy, nét mặt Bella càng lúc càng hoảng sợ, cô vội vàng ký tên rất nhanh,sau đó liền đứng lên cúi đầu chào Lục Diệp Bằng.
"Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ tôi, không còn gì nữa tôi xin phép."
Bella cầm bản hợp đồng,quay người đi ra.
Khi cô lướt ngang qua người Chí Huy, thì không ngờ Chí Huy đã đưa tay ra nắm chặt cổ tay của cô.Anh nhanh chóng cướp lấy bản hồ sơ mà cô đang cầm, lấy lên xem.
Nhìn vào,Chí Huy hoàn toàn sững sốt,ánh mắt trợn lên ngẩng đầu nhìn Lục Diệp Bằng với bộ dạng không tin
"Cậu hủy hợp đồng làm người đại diện của cô ấy sao?" Chí Huy nhìn Lục Diệp Bằng hỏi.
Lục Diệp Bằng nheo mắt lại.
"Thì sao? Cô ấy đang làm ảnh đến tổn thất của công ty, việc hủy hợp đồng cũng lẽ đương nhiên".
Nhưng lúc này thái độ của Chí Huy càng khiến cho Bella căm ghét anh nhiều hơn.Cô hất mạnh tay anh ra.
"Đừng có giả vờ, chẳng phải anh chính là người đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng với tôi trước đó sao....!Chủ Tịch đã làm đúng như ý nguyện của anh rồi đấy!"
Trong tận đáy lòng của cô, người mà tổn thương cô nhiều nhất chính là tên đàn ông xấu xa Trần Chí Huy này,với thái độ của anh ngày hôm đó cô chắc chắn anh chính là người yêu cầu Lục Diệp Bằng làm chuyện này.
Anh không dám ra mặt làm chuyện này,chỉ là không muốn dính dáng với cô mà thôi!
Chí Huy sững người nhìn cô.
"Anh..."
Chí Huy định lên tiếng phản bác thì đúng lúc này cánh cửa bên phòng của Lam Lam liền mở ra.Cuối cùng là sự xuất của cô..
Lam Lam đã đến trễ hơn nữa tiếng.
Nhưng dường như cô không mấy quan tâm đ ến văn phòng của Lục Diệp Bằng đang xảy ra chuyện gì.Cô bước vào,trên tay còn cầm một bó hoa hồng bước vào bên trong.
Lục Diệp Bằng đã không còn nghe Chí Huy đang nói gì nữa rồi! Tầm mắt của anh đã dán chặt vào người phụ nữ bên đó.
Bó hoa đó chẳng phải khi nãy anh vừa bước vào đã thấy ngay trên bàn thư ký rồi sao?
Anh còn tưởng của một nhân viên nào đó đang muốn tỏ tình với bạn gái của mình nữa.
Vậy mà bây giờ anh lại thấy cô cầm bó hoa hồng đó, thì ra chủ nhân của bó hoa chính là vợ của anh.
Nhưng mà ai.....? Ai đã tặng cho cô.
Đó còn là hoa hồng nữa! Một loại hoa dành cho tình yêu.
Lục Diệp Bằng tức giận đến nỗi nghiến chặt răng.Anh đưa mắt nhìn hai người trước mặt,sau đó giận cá chém thớt, gầm lớn.
"Bella đang ảnh hưởng công ty của chúng ta rất nhiều, cậu đừng để chuyện công xen lẫn chuyện riêng, không thể giải quyết bằng tình cảm như thế! Tổn thất,cậu có thể gánh không?"
Chí Huy không thể nào bình tĩnh, liền bước đến nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Diệp Bằng dằn mạnh từng chữ.
"Nhưng tôi là Phó Giám Đốc, cậu không thể quyết định mà không hỏi ý kiến của tôi".
Rầm...
Lục Diệp Bằng đưa tay đập mạnh lên bàn, giọng điệu sắc bén.
"Tôi là người ký hợp đồng với Bella không phải cậu, không lẽ bây giờ tôi muốn đuổi việc một người cũng cần hỏi ý kiến của cậu nữa sao? Với lại tôi là chủ công ty này không phải là Trần Chí Huy cậu".
Gương mặt Chí Huy bỗng chốc đỏ ửng,gân xanh gồ lên trên trán.Anh siết chặt hai tay lại, một giây sau anh liền đưa tay nắm lấy cổ áo của Lục Diệp Bằng, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu cậu nói như vậy....! Thì....!Cô ấy đi, tôi cũng sẽ từ chức"
Nghe xong, Lục Diệp Bằng liền bật lên một nụ cười thật là lớn.
Tiếng cười của anh đã làm kinh động đến Lam Lam, cô nhanh chóng nhìn qua.
Nhìn khung cảnh bên gian phòng bên anh,Lam Lam hoàn toàn giựt mình.
Cô không suy nghĩ liền đứng lên mở cửa đi qua văn phòng của anh,sau đó cô tiến lại gần kéo tay Chí Huy ra,mang theo một giọng điệu khó chịu.
"Tại sao anh lại nắm cổ áo của anh ấy chứ?”
"Em tự hỏi chồng của em là đang lên cơn điên gì đi!"
Dứt lời,Chí Huy bước đến nắm lấy tay Bella đi ra ngoài.
Cửa được đóng thật mạnh lại, khiến cho Lam Lam cảm nhận được cơn giận dữ của Chí Huy
Trong một không gian im lặng, chỉ còn nghe hơi thở của nhau.Lam Lam vẫn như một cô vợ dịu dàng của Lục Diệp Bằng, chỉnh lại áo của anh đã bị Chí Huy làm cho nhăn nheo.
Từ khi cô bước vào,Lục Diệp Bằng luôn nhìn chằm chằm vào cô,anh rất muốn hỏi cô tại sao lại đến trễ,ai là người tặng hoa cho cô.Nhưng miệng anh không thể nhấc lên nổi để hỏi cô những câu hỏi đó.
Rất lâu sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh thấp giọng hỏi.
"Anh và Chí Huy xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Diệp Bằng mặt vẫn lạnh nhìn cô,ngay sau đó anh không thèm trả lời cô mà ngồi xuống tiếp tục làm công việc của mình.
Lam Lam khó hiểu.
"Anh sao vậy?"
Lục Diệp Bằng vẫn không phản ứng.
"Ông xã!" Lam Lam bắt đầu xuống giọng.
Lục Diệp Bằng vẫn làm ngơ.
Lúc này,Lam Lam nghĩ trong đầu.Có lẽ anh đang giận cô vì chuyện khi nãy cô không đáp ứng nhu cầu của anh.
Có như vậy mà anh cũng giận sao?
Anh đúng thật là nhỏ mọn.
Suy nghĩ một hồi cô liền trèo vào lòng của anh làm nũng.
"Chủ tịch Lục đang giận em sao...Anh không nhớ em sao mà vừa về đã nhăn nhó với em rồi!"
Bàn tay của Lục Diệp Bằng rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh phải kiềm lại,anh không thể cho qua chuyện này đối với cô được.
Anh phải cho cô một bài học,dám qua mặt anh ăn cơm với người đàn ông khác.
Lục Diệp Bằng nghiêm mặt, buông nhẹ một câu.
"Em đứng lên đi,anh còn phải làm việc".
Nhưng Lam Lam không hề để ý gương mặt lạnh lẽo của anh, cô lại tiếp tục mè nheo ngồi trên đùi anh.
"Anh đừng giận nữa mà! Giận mặt anh sẽ xấu lắm đó!"
Lục Diệp Bằng hết chịu nổi,anh kéo mạnh cô ra lớn tiếng nói.
"Em không nghe sao? Chỗ anh đang làm việc....!Với lại từ bây giờ sắp tới, trong công việc em không được đem chuyện riêng vào,trong công ty hãy xem anh là cấp trên của em....Đừng có lập lại hành động này thêm một lần nào nữa, nếu không cả em anh cũng đuổi việc luôn".
Lam Lam thất kinh giựt mình nhìn anh.Tim cô như lỡ một nhịp, cô không thể tin anh lại nói với cô bằng giọng điệu như vậy.
Cô cảm thấy anh thật quá đáng.Không lẽ chỉ vì chuyện đó mà anh lại giận cô sao?
Anh là đang lớn tiếng với cô.
Câu nói của anh khiến cô nhất thời bất động vài giây.Cho đến một lúc sau, cô nhắm mắt lại, sống mũi cay cay...!Hít một hơi thật sâu nghẹn ngào nói.
"Tôi xin lỗi Chủ Tịch....! Tôi xin phép"
Dứt lời cô quay người chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này,Lục Diệp Bằng mới ý thức được mình đã hơi nặng lời với cô.Cảm giác áy náy bỗng chốc dâng lên dữ dội.
Anh không biết mình bị