Chớp mắt, chủ nhật cũng đã đến.
Sáng sớm như thường lệ mỗi tuần,Lam Lam đích thân làm những món ăn yêu thích của cả gia đình cô mà không hề có sự nhún tay của vị đầu bếp nào cả.
Mặc dù trong lòng vẫn còn giận nhau, nhưng ở trước mặt An Nhiên, Lam Lam vẫn nói chuyện với Lục Diệp Bằng như thường ngày, nhưng cô vẫn xưng hô với anh là "Chủ Tịch" đã khiến anh mấy lần nổi điên lên muốn đem cô ra mà ăn thịt để hả cơn tức trong lòng.
Hôm nay từ sáng sớm,Lục Diệp Bằng đã nhận được cuộc gọi của bà nội, bảo anh vài hôm nữa là phải dẫn cả vợ và con gái quay trở về nhà họ Lục để cùng mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Ban đầu anh muốn từ chối, nhưng suy nghĩ anh và cô đang giận nhau.Nhân cơ hội này anh muốn đưa cô về nhà,sau đó cũng là lúc anh nên thông báo việc kết hôn và làm lành với cô.
Anh cũng điều tra được Hạ Ninh Triết tháng sau sẽ trở về nước.Anh muốn trước khi anh ta đi, người yêu cũ bé nhỏ của cô phải ăn được đám cưới của hai người.
Lục Diệp Bằng tắm rửa xong, mặc một bộ đồ thoải mái ở nhà liền đi xuống nhà.
Mùi hương thức ăn bay phấp phới khiến chiếc bụng anh đã bắt đầu kêu cồn cào.
Vừa vào nhà bếp,anh đã nhìn thấy Lam Lam đang đeo một chiếc tập về, dường như cô đang chuẩn bị tháo ra.
Anh mặc kệ mọi người đang ở trong bếp,anh liền nhanh chóng bước đến tháo ra giúp cô.
"Cảm ơn.....!"
Lam Lam tưởng là người giúp việc đang tháo ra giùm cô,cho nên vừa tháo ra xong cô liền quay lại định cảm ơn, nhưng không ngờ lại gặp bản mặt người đàn ông xấu xa này.
Lục Diệp Bằng mỉm cười nhìn cô.
"Bà xã vất vả rồi!"
Anh đưa tay nâng mặt cô lại,ngay sau đó ở trước mặt nhiều người,hôn lên khắp khuôn mặt của cô.
Lam Lam đứng hình vài giây, gương mặt thoáng chốc xấu hổ nhanh chóng đẩy anh ra.
"Á....!Chủ Tịch làm gì vậy?"
Lại là Chủ Tịch.....Lục Diệp Bằng đã ngán tận cổ khi cô xưng hô với anh theo kiểu đó, hôm nay là chủ nhật anh nhất định phải xử cô ngay ngày hôm nay.
Lục Diệp Bằng nghiêm mặt,anh đưa tay kéo mạnh eo cô về phía anh,ánh mắt lạnh lùng lên tiếng.
"Anh đã nói không được gọi anh là "Chủ Tịch" rồi mà! Em không nghe sao?"
Lam Lam trưng ra bộ mặt không sợ, liền hét lên một tiếng.
"An Nhiên! Cứu mẹ với..."
An Nhiên vừa nghe xong lập tức phóng từ trên ghế chạy đến trước mặt hai người liền tách cả hai ra.
"Ba buông mẹ của con ra".
Lục Diệp Bằng trợn mắt lên nhìn cô như hình viên đạn,sau đó từ từ buông cô ra.
Trong lòng không ngừng chửi thầm cô, hôm nay còn dám đem An Nhiên ra đỡ đạn.
An Nhiên luôn yêu thương Lam Lam,cho nên cô bé chỉ biết hiện giờ ba đang làm cho mẹ đau mà không hề nghĩ chính ba mới là kẻ đáng thương.
Lam Lam lè lưỡi chọc quê Lục Diệp Bằng,sau đó cô bước đến bàn ăn nhẹ nhàng kéo ghế ra cho anh.
"Chủ Tịch! Tôi mời ngài dùng điểm tâm sáng".
Lục Diệp Bằng lườm liếc cô, cuối cùng cũng đành bước đến xuống ngồi khi trong lòng thì đang một ngọn lửa đang từ từ bốc cháy lên.
Lam Lam cố tình không nhìn anh, cô đi một vòng rồi sau đó ngồi bên cạnh An Nhiên cách rất xa anh.
Lam Lam hồn nhiên vừa ăn vừa nói chuyện với An Nhiên.
"Con gái....! Hôm nay mẹ dẫn con đến chỗ bà ngoại nha....! Ở đó mẹ sẽ tham gia cuộc thi, nếu thắng mẹ sẽ cho con phần thưởng của mẹ".
Hai mắt An Nhiên chợt sáng rực lên.
"Thật không mẹ?"
"Mẹ có bao giờ gạt con chưa?"
"Dạ...."
An Nhiên nghiên đầu suy nghĩ một lúc,sau đó cô bé liền vui vẻ, ăn uống cũng nhanh hơn một chút.
Lục Diệp Bằng ngồi đấy!Anh cảm nhận được cô hình như luôn xem anh không có tồn tại ở đây thì phải, nói chuyện mà không nhìn đến anh dù chỉ là một lần.
"Khụ...khụ"
Thấy vậy,Lục Diệp Bằng làm bộ ho lên một tiếng.
Lam Lam không hề chú ý.
"Khụ...khụ...Khụ " Anh lại làm thêm một lần.
Lam Lam hiểu anh chứ! Định gây sự chú ý với cô chứ còn gì nữa.
Nghĩ đến,cô liền ra lệnh cho người quản gia.
"Dì Trần ơi! Lấy giùm cháu một ly nước cho ông chủ, ông ấy ăn nhiều quá cho nên mắc nghẹn rồi!"
Lục Diệp Bằng điếng người nhìn Lam Lam.
Người quản gia rất nhanh chóng đem ly nước đến trước mặt Lục Diệp Bằng.
Anh liền đưa tay uống hết trước mặt cô.
Anh hừ lạnh một tiếng.
"Em quá đáng lắm rồi! Đi mà cũng không xin phép anh sao?"
Lam Lam nghe xong liền bĩu môi, bày tỏ thái độ.
"Chủ Tịch! Hết giờ làm việc rồi, với lại hôm nay là ngày nghỉ,tôi đi đâu là quyền của tôi.Chủ Tịch đừng lo lắng cho cô nhân viên vô dụng này của Chủ Tịch nữa".
An Nhiên liền tò mò đưa mắt nhìn Lục Diệp Bằng khẽ hỏi.
"Ba ơi! Ba có biệt danh mới rồi sao? Sao mẹ lại gọi ba là Chủ Tịch suốt."
Không đợi anh trả lời,Lam Lam đã nhanh chóng xoay mặt của An Nhiên lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ba của con là một Chủ Tịch là sếp của mẹ,đương nhiên mẹ phải kêu như vậy cho đúng phép tắt".Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cười cười "Đúng không? Vị Chủ Tịch....!Tôi là một nhân viên rất biết nghe lời Chủ Tịch đó".
"Lam Lam....!"Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi "Giỡn bao nhiêu đủ rồi!"
Anh chỉnh lại tư thế ngồi, lấy khăn lau miệng.Vài giây sau anh đi thẳng vào vấn đề chính.
"Vài hôm nữa,em và con cùng anh về nhà họ Lục cùng nhau ăn bữa cơm bên đó.Bà nội muốn gặp An Nhiên".
Bàn tay Lam Lam đang cầm đôi đũa chợt run lên khi nghe anh nói xong.
Về nhà họ Lục sao? Cô chưa từng nghĩ mình sẽ về bên đó một lần nào nữa, những thứ ở đó khiến cô nhớ lại những ngày tháng đau thương khi anh cùng cô sống với nhau ở đó, những chuyện như mới xảy ra từ hôm qua, cô thật sự vẫn còn rất sợ.
Lục Diệp Bằng nhìn vào sắc mặt nhợt nhạt của Lam Lam, trong đầu anh chợt lo lắng.
"Bà xã! Em sao vậy?"
Đang mải mê suy nghĩ,Lam Lam liền bị tiếng nói của anh làm cho giật mình.Cô bỗng quay đầu lại nhìn anh,ánh mắt vô hồn không biết trả lời với anh như thế nào.
Lục Diệp Bằng dường như cảm nhận được cô đang suy nghĩ chuyện gì đó,anh nhẹ nhàng đứng lên bước đến gần, dịu dàng nhìn An Nhiên khẽ nói.
"Cô công chúa của ba ăn xong chưa? Nếu con ăn xong rồi, thì lên phòng thay đồ rồi chúng ta còn đi đến đó nữa".
An Nhiên ngoan ngoãn liền nghe theo lời của ba mình bước ra khỏi phòng ăn.
Lúc này,Lục Diệp Bằng cũng xua tay những người làm ra bên ngoài.Khi chỉ còn hai người,anh đã ngồi xuống chỗ ngồi của An Nhiên khi nãy, nhưng anh cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn cho lắm,anh liền đưa tay ra bế thẳng cô ngồi lên trên đùi của anh khi Lam Lam vẫn còn đang trong những suy nghĩ trong đầu.
Khi cô ý thức được thì lúc này cô đã bị anh trói chặt vào trong lòng của anh.
Lam Lam vẫn còn biết rằng hai người vẫn còn chiến tranh lạnh,cho nên cô bắt đầu vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.
"Chủ Tịch! Buông tôi ra...."
Cánh tay Lục Diệp Bằng càng lúc càng siết chặt cả cơ thể cô lại, trái tim anh luôn đập mạnh mỗi khi anh được ở gần bên cạnh cô.Một trái tim chưa bao giờ rung động với một ai khác ngoài trừ cô.
"Tại sao anh phải buông em ra? Anh là chồng của em,anh không ôm em để người đàn ông khác ôm sao?"
Cái miệng của Lam Lam cũng chẳng vừa, cô bắt đầu cao giọng lên cãi tay đôi với anh.
"Chỉ là chồng cũ mà thôi! Bây giờ quan hệ chúng ta chỉ là cấp trên và cấp dưới chứ không được tính là vợ chồng đâu".
"Cấp trên cấp dưới sao?" Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay của anh liền nhịn không được chui thẳng vào váy ngủ của cô đi thẳng một đường đến ngay chỗ nhạy cảm nhất của người phụ nữ liền chọc ghẹo.
Lam Lam bắt đầu trở nên khó thở,hai tay vội níu lấy tay của anh.
"Đừng mà....!"
"Sao hả? Là cấp trên cấp dưới.....!Tại sao em vẫn lên giường với anh? Em là gì của anh....? Nói cho anh nghe xem..." Lục Diệp Bằng khàn giọng,hơi thở nóng hổi thả vào vành tai của cô.
Lam Lam vừa đỏ mặt vừa hờn dỗi muốn kéo bàn tay anh ra.
"Vì Chủ Tịch ép tôi,chứ tôi không muốn...."
Lục Diệp Bằng nhếch môi cười khẩy.Người con gái này cứ thích chọc điên anh lên thì phải.
"Anh ép em sao? Để anh xem em còn cứng miệng đến chừng nào"
Dứt lời,Lục Diệp Bằng bắt đầu hành động.Bàn tay anh đang để bên trong chiếc váy ngủ của cô, liền kéo