Hơi thở Lam Lam trở nên gấp gáp, cô ôm chặt lấy anh.Không phải vì những lời nói của anh mà cô khóc, nhưng quả thật bây giờ cô yếu đuối đến nỗi rất cần bờ vai của anh để nương tựa.
"Anh không có lỗi trong chuyện này, chỉ là em không muốn anh bận tâm vì em" Lam Lam nghẹn ngào bật khóc trong lòng anh.
Ánh mắt của Lục Diệp Bằng bỗng trở nên âm u,anh lập tức kéo cô ra nhìn cô bằng ánh mắt như một lời trách phạt.
"Tại sao em lại nghĩ như vậy? Những ngày qua có phải em biết chuyện của công ty.Cho nên liên tục tránh né anh không?"
"Em..." Lam Lam chẳng biết phải trả lời với anh như thế nào, vì thật ra anh đã nói đúng.
"Bà xã!" Anh khẽ nâng người mặt cô lên.
Mỗi lần anh nhìn vào những vết bầm trên gương mặt của cô, thì trái tim anh không khi nào mà không đau nhói lên cả.Anh chỉ ước là những tổn thương mà cô đang gánh chịu hãy trút hết qua người của anh.
Khóe mắt Lam Lam đỏ ửng, cô nhìn vào ánh mắt của anh.
Lục Diệp Bằng đau lòng nhìn cô, mấy giây sau anh kiềm lòng không được lại muốn hôn lên đôi môi của cô.
Nhưng lúc này Lam Lam đã né tránh, cô nghiên đầu qua một bên giọng nói có phần tự ti.
"Bộ dạng em như vậy,anh có sợ không?"Cô sợ mình sẽ xấu xí trước mặt của anh.
Lục Diệp Bằng hiểu câu nói của cô.Từ trước đến nay, vợ của anh lúc nào cũng muốn mình thật xinh đẹp trước mặt của anh.Cô là một người con gái rất thích trưng diện, nhưng lại ở mức độ vừa phải, chỉ là son phấn và váy vóc quần áo đẹp mà thôi....!Đặc biệt là mặc dù cô rất thích làm đẹp nhưng quả thật trên người của cô không hề đụng vào những thứ được gọi là "Phẫu thuật thẩm mỹ" đó cũng là những thứ ánh yêu thích nhất ở cô, vì với anh cô đã quá xinh đẹp rồi, không cần đụng vào những thứ đó làm gì.
Nhìn dáng vẻ của cô như vậy,anh chỉ biết khẽ cong khóe môi lên cười trừ.Anh cười vì sự ngốc nghếch của cô vợ của anh.
"Sợ chứ!" Rất lâu sau,anh lên tiếng cố ý trêu chọc cô.
Lam Lam ngạc nhiên,vội quay đầu qua nhìn anh hỏi gấp.
"Sao....? Anh vừa nói cái gì....Anh dám!" Gương mặt cô bỗng chốc giận dữ.
Bộ dạng của cô lúc này lại khiến anh phải phì cười, lập tức thay đổi lời nói.
"Sợ em bỏ lại anh một mình...."
Nói xong câu đó,Lục Diệp Bằng đã không chừng chờ liền hạ cánh môi mình xuống hôn lên đôi môi của cô.Anh tìm kiếm vị ngọt mà anh luôn khao khát ở cô.
Anh theo đà đè cô xuống giường, sự thân mật này đối với anh giống như anh vừa mới trải qua cuộc xa cách với cô từ rất lâu,anh chỉ ôm hôn cô cho thỏa mãn sự nhớ nhung hai ngày qua anh không được ở bên cạnh cô.
Nhưng cho dù anh có khao khát cô nhiều bao nhiêu thì anh vẫn nhớ cô vẫn còn bị thương vẫn còn rất yếu,anh không thể nào mà làm cho đau đớn thêm nữa.
Vài giây sau.
Sau một màn nụ hôn nồng cháy đó, cuối cùng anh cũng buông cô ra với sự tiếc nuối.
Lam Lam mơ hồ nhìn anh, tâm trạng của cô cũng đã khá đi rất nhiều.
Lục Diệp Bằng vào khoảnh khắc này anh chẳng thấy buồn ngủ một chút nào,anh vẫn ngồi bên cạnh giường nhìn cô.
Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay phải của cô lên áp lên gương mặt của mình, giọng nói run rẩy.
"Em vẫn còn đau nhiều lắm có phải không?"
Lam Lam cười cười, khẽ lắc đầu.
"Em cũng đã đỡ rồi!"
Cả gương mặt Lục Diệp Bằng bỗng chốc tỏa ra sự nguy hiểm,anh nghiến răng lại.
"Tất cả bọn chúng sẽ trả giá cho chuyện này".
Câu nói của anh khiến Lam Lam có chút lo lắng.Trong lòng linh cảm anh sẽ làm một điều gì đó rất đáng sợ.
"Anh sẽ làm gì?"
Lục Diệp Bằng trèo lên ngồi trên giường để gần cô hơn,anh chợt suy nghĩ vài giây,rồi nói.
"Em đừng bận tâm, hãy ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh....Mọi việc đã có anh".
Lam Lam bất chợt suy ngẫm,sau đó nhìn anh hỏi.
"Có phải anh đã biết hết chuyện của em làm mấy ngày hôm nay rồi phải không?"
Tối hôm nay anh cùng mọi người đóng kịch với cô như vậy, có lẽ mọi người đã nói cho anh biết hết.Quả thật cô không bao giờ giấu anh được điều gì cả.
Lục Diệp Bằng không trả lời, nhưng ánh mắt của anh cũng đã nhầm thừa nhận.
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô,nở một nụ cười nhẹ.
"Em ngốc quá! Có chuyện gì thì cũng phải nói với anh....!" Nói một nửa anh chợt ngập ngừng "Thật ra chuyện anh Diệp Văn và người phụ nữ đó,anh cũng đã biết từ lâu....".
Lam Lam không mấy ngạc nhiên vì câu trả lời của anh, chẳng phải trước đó cô cũng từng đón được anh cũng đã biết.
Nhưng còn về anh không xen vào, có lẽ còn một nguyên nhân nào khác.
Lục Diệp Bằng quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô không tỏ vẻ ngạc nhiên,anh có chút hiếu kỳ.
"Ánh mắt này của em có phải cũng đã đón ra được anh đã biết rồi không?"
Lam Lam không nhanh không chậm nhẹ nhàng gật đầu.
"Em không biết nguyên nhân vì sao anh không giúp anh ấy, nhưng em nghĩ anh có lý do chính đáng".
Nghe cô nói vậy,Lục Diệp Bằng mỉm cười nhẹ khẽ lắc đầu,sau đó anh cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Nhưng sau này em không được tự ý hành động như vậy, lần này có thể em may mắn.....!Nhưng lần sau thì sao? Anh không thể để em gặp thêm bất cứ chuyện gì nữa".
Lam Lam đưa tay ôm lấy anh, khẽ gật đầu.
"Em biết rồi! Em cũng đã nhận lấy một bài học rồi mà chồng yêu!" Cô nũng nịu nép vào lòng của anh,ngay sau đó cô liền chủ động hôn lên môi của anh.
Sự chủ động của cô khiến trong người anh bắt đầu nhen nhóm một ngọn lửa dục vọng,anh thở gấp nhìn cô khàn giọng nói.
"Em phải mau chóng khỏe lại.....Anh nhớ em lắm rồi đấy!"
Lam Lam cười hì hì, xô mạnh anh ra.
"Vậy em sẽ cố gắng ở trong bệnh viện này càng lâu càng tốt...!Để không thôi về nhà,anh lại ức hiếp em".
Trái tim Lục Diệp Bằng bỗng đập mạnh,anh cười tươi ôm cả cơ thể cô lên để cho cô ngồi lên chân của anh.
Sống với anh đã lâu,Lam Lam đương nhiên hiểu ý của anh.Cô không ngại ngần mà dạng hai chân ra ngồi lên trên đùi của anh, để cho hai cơ thể dính chặt vào nhau.
Cách một lớp quần, cô cũng cảm nhận được sự to lớn vĩ đại của một người đàn ông đang cọ xát vào hạ thân của cô.
Hơi thở nóng bỏng của anh thả vào vành tai cô với những lời đường mật.
"Em thử xem.....!Đây không phải là lần đầu chúng ta ở bệnh viện làm những chuyện này...."
"Diệp Bằng...!" Lam Lam xấu hổ, nhưng vẫn ôm chặt lấy anh.
Lục Diệp Bằng đưa tay phát mạnh vào mông cô một cái đau, nghiến răng nói.
"Dám ở trước mặt người phụ nữ như Trương Hiểu Nghê nói em là vợ của Lục Diệp Văn sao? Muốn anh trừng phạt có phải không?"
Sau khi anh biết cô xảy ra tai nạn,A Mẫn đã thành thật kể hết sự việc ngày hôm đó cho anh nghe.Khi anh nghe đến cô nói mình là vợ của Lục Diệp Văn,anh thật sự muốn cho cô một trận.Cho dù là nói gạt cô ta đi chăng nữa, thì anh cũng không muốn cô trở thành người phụ nữ của bất kỳ ai khác ngoài trừ anh ra.
Cô chỉ có thể là người phụ nữ của một mình Lục Diệp Bằng này thôi!
Lam Lam cắn môi, mỉm cười lấy lòng anh.
"Không phải tại em mà do cô ta hiểu lầm em trước.....Ai biểu em và chị Thi Thi có gương mặt có chút giống nhau,cho nên...."
"Còn một lần nữa,anh giam cầm em ở biệt thự luôn đấy!"Lục Diệp Bằng đưa tay kéo cô lại gần anh hơn.
Hành động này cũng khiến cho con quái thú trong người càng lúc càng muốn tiến vào hang động của cô.
Bụng Lục Diệp Bằng co thắt dữ dội,bàn tay anh không biết từ lúc nào đã luồn vào trong phủ lên bầu ngực không có lớp bảo vệ của cô.
Lam Lam bất chợt sợ hãi, lập tức nhìn xung quanh.Cô sợ sẽ có người sẽ vào đây vào giờ này, nếu để họ nhìn thấy,cô thật sự không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
Tên đàn ông này mỗi lần xuất hiện là luôn bày trò khiến cô ở bên cạnh anh lúc