Cứ như thế thời gian trôi qua cũng gần một tháng.
Vết thương của Tiểu Lam cũng khỏi hẳn,cô bắt đầu nghe theo lời mẹ của mình đến trường của bà dạy Hội Hoạ cho những sinh viên.
Ban đầu khi mẹ cô đề nghị cô cũng đắn đo sợ bà sẽ kiểm soát mọi hành tung của cô như thế thì làm sao cô có thể thăm con gái của mình được.
Nhưng không ngờ mẹ lại không những không theo dõi cô mà còn cho cô tự do có quyền lựa chọn theo ý muốn của mình chỉ có điều kiện cô không ra được đòi ra ngoài ở và phải luôn về trước 12 giờ đêm
Đều này cô có thể tạm thời làm theo mẹ của mình mà chấp nhận.
Cố Tiểu Sơ cũng bắt đầu tới khách sạn của người bạn thân làm việc.
Ban đầu cô cũng rất sợ sệt tâm trạng đầy lo lắng khi đến một khách sạn to lớn và rất sang trọng như thế này làm việc.
Cô không ngờ gia thế Tiểu Lam lại giàu đến mức như vậy,cô cũng hiểu tại sao bạn mình phải luôn giấu kín chuyện có con rồi.
Nếu lộ Tiểu Lam có con bên ngoài thì chắc chắn cuộc đời của bạn mình xem như xong.
Thể diện của một gia đình có tầm ảnh hưởng đến xã hội sẽ ra sao khi có một đứa con gái chưa chồng mà đã có con …Và Tiểu Lam cùng với An Nhiên chắc chắn sẽ bị người đời nói này nói nọ,thậm chí còn xa lánh họ nữa
Tiểu Sơ đang đứng đợi thang máy thì ngay lúc này một người đàn ông cao lớn vẻ ngoài rất khôi ngô tuấn tú đi tới
–" Chào cô..
" Anh lịch sự chào hỏi.
Tiểu Sơ quay qua nhìn anh liền lập tức cuối người xuống chào thận trọng.
–" Chào Tổng Giám Đốc, anh cũng đi thang máy này sao?"
Đó chính là anh trai của Tiểu Lam: Tần Hạo Thiên
Tiểu Sơ nghi hoặc chẳng phải thường ngày anh sẽ đi bằng chiếc thang máy thông dụng giành cho bộ phận cấp cao đi thôi sao,hôm nay sao anh phải đi ở đây?
Hạo Thiên mỉm cười.
Nụ cười khiến cho phái nữ phải mê hoặc.
–" Tôi định đến chào hỏi cô thôi.Nhưng nếu cô nói vậy thì tôi sẽ cùng đi với cô"
–" Nhưng...!" Tiểu Sơ có một chút khó xử.
Hạo Thiên ngước mắt nhìn số ở trên thang máy đang từ từ đi xuống.
"Tít" Chiếc thang máy liền mở ra.
–" Vào thôi..
"Hạo Thiên vừa nói vừa bước vào.
Anh bước vào nhưng vẫn thấy cô gái này vẫn đang chần chừ vẫn chưa dám nhít đôi chân bước vào.Anh liền nắm lấy tay cô kéo mạnh vào bên trong.
Cả người Tiểu Sơ hoảng hốt ngã nhào vào lòng anh.Cô cảm thấy thất lễ vội vàng định ngồi dậy thì đôi tay của anh liền ôm chặt eo của cô lại.
Ánh mắt đa tình của anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô.
–" Tổng Giám Đốc!Anh...!"
–" Suỵt....!Cô cho tôi ôm một chút đi"Hạo Thiên dịu dàng khẽ nói.
Chiếc thang máy đống lại thì cũng là lúc anh ép cô vào một góc nhỏ.
Hai ánh mắt cứ nhìn nhau đầy tình tứ.
–" Tiểu Sơ! Cô có bạn trai chưa" Rất lâu sau anh mới cất tiếng hỏi cô.
Tiểu Sơ rời đôi mắt của mình nhìn vào chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
–" Dạ chưa.Người như tôi làm gì mà ai yêu" Cô không quên thân phận của mình rất thấp hèn chẳng một ai có thể yêu một cô gái vừa nghèo vừa không được xinh đẹp như cô.
Hạo Thiên bật cười thành tiếng.
Thấy anh cười nhiều như vậy như đang cố tình chọc quê cô thì đôi tay cô khẽ kéo anh,gương mặt đầy ấm ức nhìn anh.
–" Tổng Giám Đốc.Anh thật quá đáng.
Tôi biết anh có một người vợ rất xinh đẹp,nhưng đừng vì vậy mà cười nhạo tôi chứ"
Khi cô nhắc đến vợ anh thì nụ cười Hạo Thiên chợt tắt.
Vẻ mặt lạnh lùng liền quay trở lại.
Anh xoay người một lần nữa ép cô vào trong.
–" Tôi cấm cô không được nhắc cô ta trước mặt tôi"
Tiểu Sơ khẽ sợ hãi,cô không hiểu khi nãy anh còn vui vẻ cười khoái chí lắm,sao giờ lại thay đổi như một người khác.
–" Dạ vâng.
Tôi xin lỗi.."Tiểu Sơ khẽ đáp
"Tít"
–" Tới chỗ tôi làm rồi.Chào Tổng Giám Đốc..
"
Dứt lời thì thang máy cũng mở ra đến tầng của cô làm.
Cô nhanh chóng chuồn ra đi thật nhanh không để anh kêu lại.
Hạo Thiên nhìn bóng dáng cô chạy thì liền lắc đầu.Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thấy một cô gái có vẻ ngoài nhỏ bé nhưng bên trong lại chứa đựng mạnh mẽ đến thế.
Cô gái này đã làm anh run động khi lần đầu tiên cô tới đây làm.
Biết cô là bạn thân của em gái anh,lúc đầu anh có vẻ khi dễ cô nhờ sự quen biết.
Nhưng không ngờ theo dõi cô những ngày hôm nay anh mới biết cô gái thật kiên cường.
Ban ngày đi làm đã vất vả mà ban đêm cô ấy còn phải đi làm thêm ở những quán ăn.Nếu như nhờ quan hệ thì cô cũng không thể nào làm việc chăm chỉ như thế và cô có thể nhờ Tiểu Lam cho một chức vụ cao nào đó ở tại khách sạn này,nhưng không ngờ cô chỉ nhận làm một nhân viên tiếp tân có khi cô còn làm nhân viên dọn dẹp phòng óc giùm cho những cô lao công mỗi khi cô rảnh.
Cô gái này anh không nên bỏ lỡ được.
Dù không thể cho cô một danh phận nhưng ít ra anh cũng có thể bảo vệ cô mỗi lúc cô có chuyện không hay xảy ra.
Còn việc Tiểu Vy anh đã không còn quan tâm tới cô ta khi trong lòng cô ta không hề có hình bóng của anh,mà trong tim cô ta chính là luôn cất giấu hình bóng thằng bạn thân của anh.Anh cũng đang cố gắng cho cô ta một cơ hội để sửa sai lầm nhưng hình như cô ta không muốn nắm bắt thì phải….
Cơ hội đó anh nên giành cho một người nào đó xứng đáng hơn mới phải..
Lục Diệp Bằng cái tên này đến giờ vẫn không chịu nói sự thật cho anh nghe không biết trong đầu tên đó đang nghĩ gì khi bạn gái cũ lại làm vợ của bạn thân mình.
Hoặc là người anh em của anh vẫn còn thương vợ anh nên không dám nói cho anh nghe.
*******
***Tập Đoàn Lục Thị ***
Trong phòng Tổng Giám Đốc không ngừng phát ra những âm thanh chửi bới khắp cả căn phòng mà người lãnh hết chính là bộ phận Thiết Kế.
Lục Diệp Bằng như một con người máu lạnh không những chửi mà anh còn xé rất nhiều mẫu thiết kế của mọi người.
Anh không biết làm sao ngay cả công ty lớn như thế mà tìm không ra một mẫu thiết kế mà anh coi được.
Chửi một tăng mệt mỏi anh liền đuổi mọi người ra ngoài.
Ánh mắt như giết người của anh nhìn tập hồ sơ trên bàn mà phía trên bìa thì điền một cái tên khiến anh phải chán ghét
Chính là Tần Lam Lam.
Chỉ có mẫu thiết kế của cô là được mắt anh.
Nhưng anh không muốn sử dụng nó, chỉ khiến cô sẽ cười nhạo anh vì không có cô anh cũng chẳng thể làm được gì.
Chí Huy người bạn tốt của anh ung dung bước vào liền quăng lên bàn một sấp tài liệu.
–" Cái gì...!Tôi đang rất bực mình"
–" Nhưng cậu xem thứ đó sẽ làm cho cậu vui lắm đấy"Chí Huy cười lớn.
Diệp Bằng không hỏi liên lật ra từng trang giấy bên trong.Còn có những tấm hình cũng được gắn vào bên trong.
Gương mặt Diệp Bằng sửng sốt, ánh mắt không tin nhìn vào những tấm hình bên trong.Giọng nói