Bella đang ngồi quay lưng lại với Chí Huy.Một lúc sau, cô lấy hết can đảm bèn từ từ đứng lên chợt quay người lại.
Ánh mắt nhìn vào người đàn ông,trên tay còn cầm một giỏ trái cây.
Chí Huy đã thay đổi gương mặt vui vẻ khi nhìn thấy cô,ánh mắt tràn đầy phẫn nộ lập tức bước lên nói lớn.
"Tại sao cô ở đây? Cô đến làm phiền Lam Lam có phải không?"
Nét mặt Chí Huy giận dữ, bỏ giỏ trái cây xuống.Sau đó anh bước đến nắm chặt hai bờ vai gầy gò của Bella lắc mạnh.
"Đến đây để công kích Lam Lam, bắt cô ấy trả lại Lục Diệp Bằng cho cô có đúng không? Hay cô chính là người đã cho người đánh cô ấy đến nông nỗi như thế này?"
Sống mũi Bella chợt cay xè, ánh mắt cũng đã rưng rưng nhìn anh.
"Tôi.....!Chỉ đến thăm chị ấy một chút thôi!"
"Cô cút đi cho tôi, cô ấy không cần sự thương hại của cô".
Trái tim của Bella khẽ đau đớn.Người đàn ông quả thật đã tổn thương cô rất nhiều.Không lẽ cô đáng ghét đến như vậy sao?
Trên đời này không một ai có thể thích một con người như cô sao?
Lam Lam nằm trên giường, nhìn hành động của Chí Huy thì cô liền tức nghẹn họng.Cứ như thế này, cái tên đàn ông khốn kiếp này,sau này sẽ xin lỗi với Bella bằng cách nào đây?
Lam Lam khàn giọng nhìn về phía Chí Huy quát lớn.
"Anh buông Bella ra, không thấy anh đang làm cho cô ấy đau sao?Con mắt anh đang để trên chân mày sao? Không nhìn thấy Bella cũng đang mặc trên người bộ đồ bệnh nhân hả....?"
Lúc này ánh mắt Chí Huy mới dời xuống nhìn vào bộ đồ bệnh nhân mà Bella đang mặc trên người,anh chợt buông tay liền hỏi.
"Tại sao cô......"
"Bella động thai đã nằm ở đây gần một tuần rồi!" Lam Lam là người trả lời thay cho Bella.
Nghe xong,trong lòng Chí Huy lập tức trở nên lo lắng,anh đang định hỏi tình hình của cô thì bỗng nhiên trong đầu nhớ ra cô là người phản bội anh.Ngay sau đó anh liền cong môi khóe môi lên cười khẩy,dáng vẻ công kích Bella .
"Sao hả? Người đàn ông đó có đến đây chăm sóc cô không? Hay là người đàn ông sợ cô làm ảnh hưởng đến anh ta nên đã bỏ mặc cô rồi!"
Bella siết chặt tay lại, cô nuốt nước mắt vào trong,bờ môi run rẩy mím chặt môi không trả lời câu hỏi của anh liền quay đầu lại nhìn Lam Lam, nghẹn ngào lên tiếng.
"Chị nghỉ ngơi đi,em quay về phòng thu xếp đồ đạc".
Dứt lời, cô không thèm nhìn đến Chí Huy mà bước đi ra ngoài nhanh chóng.
Chí Huy dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm bóng lưng dần khuất của Bella.
Sau khi thấy Bella ra ngoài rồi,Lam Lam đã trở nên giận dữ, cô lên cơn điên liền chụp lấy quả táo bên cạnh ném thẳng vào người của Chí Huy.
"Anh là đồ tồi.....!"
Chí Huy giựt mình kinh hãi đưa ánh mắt nhìn cô.
"Em bị điên sao? Dám bênh cô ta, còn muốn hành hung với anh vì cô ta nữa sao?"
Câu nói của Chí Huy càng lúc càng chọc giận Lam Lam hơn, cô nhanh chóng bước xuống giường đưa tay quơ lấy chiếc gối,sau đó liền đi tới trước mặt anh.
Lam Lam không cho anh có cơ hội chạy thoát, vội đánh mạnh vào người của anh.
Chí Huy chẳng hiểu Lam Lam đang bị cái gì nữa,anh đã làm sai vì với cô chứ? Tự nhiên hôm nay anh lại bị cô đối xử như vậy?
Nhất định người phụ nữ xấu xa đó,đã ở sau lưng nói xấu gì anh cho cô nghe rồi!
"Lam Lam! Em bình tĩnh lại..." Chí Huy cố gắng đưa tay lên tránh né cô,anh không dám phản công vì sợ sẽ làm cô đau .
Nhưng Lam Lam vẫn mặc kệ anh, cô liên tục lấy gối đánh mạnh vào người của anh vừa chửi.
"Trần Chí Huy! Tôi tưởng Lục Diệp Bằng đã xấu xa lắm rồi, nhưng anh còn khốn nạn hơn anh ấy rất nhiều.Từ giờ trở đi,tôi sẽ không cho chồng của tôi chơi chung với anh nữa! Anh lại gần anh ấy, càng làm dạy hư chồng tôi mà thôi!"
Chí Huy sững người, không suy nghĩ đã rướn người ôm chặt eo của Lam Lam, nghiến răng hỏi.
"Anh đã làm chuyện gì có lỗi với em sao? " Anh ngước mắt lên nhìn cô " So với chồng của em,anh tốt hơn hắn ta rất nhiều đấy!"
Lam Lam hét lớn.
"Anh buông tôi ra, tên bỉ ổi nhà anh buông tôi ra mau."
Bên ngoài cửa phòng, lúc này Lục Diệp Bằng cũng đã đi đến trước cửa.Khi anh nghe tiếng hét kêu lớn của cô,anh giựt mình nhanh chóng mở cửa ra.
Hình ảnh trước mặt đã khiến gương mặt anh trở nên bí xị, khó chịu ra mặt.
Chí Huy đang cúi thấp người ôm lấy Lam Lam, còn Lam Lam thì trên tay đang cầm cái gối như đang đánh vào người của Chí Huy.
Ánh mắt Lam Lam nhìn thấy Lục Diệp Bằng, cô nhanh chóng làm vẻ mặt tội nghiệp trước mặt của anh.
"Ông xã! Cứu em với, tên này định làm chuyện xấu xa với em".
Câu nói của cô càng làm cho Lục Diệp Bằng nổi điên.Anh lập tức rảo bước chân đến thật nhanh, đưa tay nắm lấy cô kéo mạnh về phía anh,sau đó anh đưa chân đá thẳng Chí Huy vào cạnh giường.
Lục Diệp Bằng ôm chặt lấy Lam Lam, dịu dàng hỏi.
"Em có sao không? Có đau chỗ nào không?"
Lam Lam uất ức, nép thẳng vào người của anh.
"Cả người đều đau ê ẩm".
Nghe xong, nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên lạnh lẽo,anh nhìn Chí Huy quát lớn.
"Cậu đang làm gì vậy? Có biết vợ tôi đang bị thương không?"
Chí Huy đau đớn, nhưng nghe câu nói của Lục Diệp Bằng xong,anh liền trở nên giận dỗi gào lên.
"Tôi là đang bị vợ của cậu đánh đấy!"Dứt lời,anh bước đến gần Lam Lam,vặn vẹo cổ mình "Này....! Nhóc con,em quá lắm rồi, hôm nay vì người khác mà ra tay với anh.Vậy thì,anh sẽ cho cưng một bài học".
Nói hết câu,Chí Huy lập tức vồ đến định bắt lấy Lam Lam.Vậy mà anh vừa mới đưa tay ra, đã bị Lục Diệp Bằng chụp lấy.
Lục Diệp Bằng buông Lam Lam ra,sau đó bẻ lấy cổ tay của Chí Huy ấn chặt lên giường, nghiến răng nói.
"Muốn chết thì cứ động vào một sợi tóc của vợ tôi đi....Lục Diệp Bằng này cũng không nể tình bạn bè mà tiễn cậu một đoạn".
Nét mặt Chí Huy tràn đầy phẫn nộ, gào thét lên.
"Hai người đúng là trời sinh một cặp....!Độc ác như nhau".
Lam Lam nhịn không được,tiến lên đưa tay xách tai Chí Huy lên, lớn tiếng.
"Anh nói cái gì.....!Người độc ác chính là anh".
"Anh sao.....Anh làm gì mà em đối xử với anh như vậy! Lam Lam,anh luôn đối xử tốt với bé mà bé đối xử anh tệ quá đi".
Chí Huy tỏ vẻ uất ức.
Chí Huy càng nói càng khiến tâm trạng của Lục Diệp Bằng liền trở nên bực bội,anh đè mạnh đầu Chí Huy xuống giường, quát lớn.
"Kêu ai là bé,