Lục Diệp Bằng nở một nụ cười đầy bất lực nhìn mọi người chợt nói.
"An Nhiên và Lam Lam vẫn thường hay đổi vị trí cho nhau,mọi người đừng quá ngạc nhiên".
Câu nói của anh ban đầu mọi nghe xong đều không hiểu, nhưng chỉ chưa đầy hai giây thì cuối cùng mọi người cũng đã hiểu ý đồ về câu nói của anh.
Bà nội cười tươi, liền lập tức đứng lên.
"Vậy để bà lên chơi cùng cháu dâu và cháu cố của bà một lát".
Lúc này,Lục Diệp Phong mới bật cười lớn nhìn Lục Diệp Bằng nói.
"Lâu rồi ba mới thấy bà nội của con vui vẻ như vậy đó, tất cả nhờ công của vợ và con gái của con hết".
Lâm Hoa ngồi kế bên nghe Lục Diệp Phong nói câu đó, vẻ mặt càng lúc càng không vui.Bà bỏ đũa xuống, đứng lên không nói một tiếng nào liền bước ra ngoài.
Mọi người không một ai là để ý đến bà ta,cho đến khi bữa cơm cuối cùng cũng đã kết thúc trong sự vui vẻ.
Lục Diệp Phong nhìn Lục Diệp Bằng,bỗng cất tiếng.
"Diệp Bằng! Một lát qua thư phòng,ba muốn nói chuyện với con một chút".
"Dạ vâng!"
Dương Tiểu Vy sững sờ,trong lòng bỗng chốc run lên.Chẳng biết hai người này định nói chuyện gì với nhau, nhưng có khi nào là ông ta đang định bàn bạc giao lại tài sản cho Lục Diệp Bằng hay không?
Sao có thể như vậy được?
Hơi thở mang theo sự tức giận trong lòng của cô.Trong đầu đang định nghĩ ra kế sách gì để ngăn cản hai người này, thì đúng lúc này một người làm trong nhà dường như đang đem cái gì ra.
Nhìn vào, cô có thể đoán là một chén canh nóng.
Nhất định bà nội vừa thấy Lam Lam đến đã cho người nấu canh bổ cho cô ta rồi! Vậy mà từ trước đến nay cô chưa từng được một ai trong nhà này đối xử như vậy.
Càng nghĩ đến, cô càng căm ghét Lam Lam nhiều hơn.Đã không muốn đến đây thì thôi,còn đến đây để làm gì nữa?
Sự chua xót,ghen tức khiến cho cô có một hành động thiếu suy nghĩ....!là khi người làm đang đưa chén canh gần đến chỗ Lục Diệp Bằng, thì Dương Tiểu Vy đã lập tức đứng lên khiến cho người làm đó vì muốn né tránh cô mà đã vô tình làm đổ hết chén canh lên người của Lục Diệp Bằng.
"Cẩn thận..."
Lục Diệp Bằng giựt mình kinh hãi, muốn đưa tay đỡ lấy người làm, nhưng vì hành động quá nhanh đã khiến cho anh trở tay không kịp.Cho nên,chén canh bất chợt đổ xuống,khiến chiếc áo của anh lúc này đã bị vấy bẩn.
Lục Diệp Phong sững sốt.
"Diệp Bằng! Con không bị bỏng chứ!"
"Dạ không!"Lục Diệp Bằng chỉ biết lắc đầu nhẹ.
Cũng may Lam Lam đi khỏi nơi đây rồi, không thôi anh sợ là cô sẽ bị bỏng.Cho dù cả người anh bây giờ cảm thấy rất nóng và rát, nhưng anh nghĩ da thịt anh cũng không vì chén canh này mà bị bỏng.
Thấy vậy,Dương Tiểu Vy hoảng hốt, liền tranh thủ nắm lấy chiếc khăn trên bàn,nhanh chóng bước đến lau người của anh,mang theo giọng nói áy náy.
"Anh cho em xin lỗi,em không hề cô ý".
Lục Diệp Bằng có chút sững người,anh vội kéo tay cô ta ra
"Tôi tự làm được rồi, không sao...!"
Dương Tiểu Vy thẹn thùng nhìn anh, lại bước đến.
"Để em lau cho anh,em là người gây ra lỗi em sẽ chịu trách nhiệm"
Lục Diệp Bằng kinh ngạc trước thái độ của cô.Anh cảm giác dường như Dương Tiểu Vy đã thay đổi, có chút gì đó rất khác lạ.
Dương Tiểu Vy cong môi cười nhẹ.
"Hay anh lên phòng thay đồ đi, không thôi sẽ bị cảm lạnh đấy!"
Lục Diệp Phong nghe xong câu nói của Dương Tiểu Vy, không hề để ý mà đã lập tức đồng ý với cô.
"Phải đó Diệp Bằng, phòng của con vẫn ở trên lầu ba.Con mau lên đó tắm rửa,thay đồ kẻo bị cảm lạnh đó con trai!"
Lục Diệp Bằng chợt nhíu mày nhìn Dương Tiểu Vy.Một lúc sau,anh mới chịu đi lên phòng.
Nụ cười xấu xa Dương Tiểu Vy thoáng chốc hiện lên,ngay sau đó cô cũng cất bước đi theo anh ra ngoài.
Nhưng thật đáng tiếc vì những hành động của Dương Tiểu Vy từ nãy giờ đã được Thi Thi nhìn thấy hết.Có lẽ cô đã đoán được suy nghĩ của Dương Tiểu Vy từ nãy đến giờ.
Lam Lam.....! Đứa em gái này của cô, quả thật là quá thông minh, biết xuất hiện đúng lúc.
*********
Đã hơn hai năm trôi qua,Lục Diệp Bằng mới đặt chân trở lại căn phòng của anh và cô.Mọi thứ vẫn như vậy,xung quanh đều là những kỉ niệm của hai người khi còn trong bản hợp đồng hôn nhân đó.
Có vui, có buồn, có đau khổ và cũng có sự hạnh phúc....
Tấm ảnh cưới treo trên tường vẫn được treo ở đó, gương mặt xinh đẹp của cô đứng bên cạnh anh mang theo một nụ cười mà trước đó anh đã lầm tưởng là sự hạnh phúc vui vẻ của cô.
Khi đó,anh biết Lam Lam đã lo lắng đến cỡ nào để về làm vợ của anh.Cô đã nói là cô đã yêu anh từ rất lâu, trước khi hai người tiến tới hôn nhân.Nhưng anh vẫn cảm nhận được cô sợ cuộc hôn nhân này, bởi vì khi đó anh đã đối xử với cô quả thật là rất khốn nạn.
Hôm nay trở về đây, điều làm cho anh vui nhất chính là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm cũng đã theo anh về đây.
Anh muốn dùng chính căn phòng này để bù đắp những gì mà trước đây anh chưa từng làm cho cô.
Ký ức bỗng chốc ùa về liền khiến trong lòng anh nhớ cô vô cùng.Nhưng trước khi đi gặp cô,anh phải tắm rửa sạch sẽ để mới có thể ôm cô vào lòng.
Nghĩ vậy, Lục Diệp Bằng cong khóe môi lên cười nhẹ,sau đó đi vào phòng tắm.
Khoảng nữa tiếng sau,khi Lục Diệp Bằng còn chưa tắm xong thì đã có người vào phòng của anh.
Người phụ nữ không ai xa lạ chính là Dương Tiểu Vy.
Cô ta đang đi lại trong phòng với dáng vẻ ung dung xem căn phòng như là phòng của mình,thậm chí trên người cô ta cũng đã thay một chiếc váy khác ngắn hơn khi nãy,lộ rõ vòng một không có một lớp màng bảo vệ.
Dương Tiểu Vy đã bắt đầu một kế hoạch xấu xa, muốn một lần nữa chia rẽ Lục Diệp Bằng và Lam Lam.
Lục Diệp Bằng tắm xong, trên người chỉ quắn một chiếc khăn ngang hông,cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Khi mở cửa ra,anh chưa kịp nhìn gì thì đã có người chạy nhào vào lòng anh.
Lục Diệp Bằng sững người một lát,nhưng chỉ vài giây sau anh đã bình tĩnh khi anh ngửi mùi hương quen thuộc đang bay lơ lửng trong phòng khiến anh không thèm nhìn đến người đó,mà đã nghĩ ngay đến một người.
Anh đưa tay lên, ôm chầm lấy người đó khàn giọng nói.
"Bà xã....! Hôm nay em sẽ không thoát khỏi tay anh đâu..."Anh cảm nhận được vòng một của