Lục Diệp Bằng làm xong nhiệm vụ, ngồi trong xe anh liền móc chiếc điện thoại của mình ra gọi ngay cho một người.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, dường như người đó cũng đang chờ điện thoại của anh.
Lục Diệp Bằng vào thẳng vấn đề.
"Xong rồi! Tôi cho cậu thời gian từ đây đến tối,mau giải quyết người phụ nữ của mình cho xong rồi trả lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng của chúng tôi....!Làm không xong, cậu nên đổi họ đi là vừa".
Dứt lời,anh liền cúp máy.
Lam Lam ngồi bên ghế phụ, nghe anh nói như vậy,ánh mắt cô liền tỏ vẻ đa nghi nhìn qua anh.
"Có phải chuyện mà anh nói từ nãy giờ là....!Chồng em nói xạo với Bella phải không? Người nói điện thoại với anh vừa rồi là Chí Huy....Anh ấy không hề ra nước ngoài như anh đã nói...?"
Nghe xong,Lục Diệp Bằng lập tức nhếch nhẹ đôi môi, nghiên đầu qua nhìn cô.Một giây sau,anh khẽ đưa tay lên chạm nhẹ vào chiếc cằm của cô,anh rướn người lại gần, thấp giọng trả lời.
"Lam Lam! Nếu như em không phải là vợ của anh, thì có lẽ người anh cần đề phòng nhất chính là em".
Cô quả là người thông minh,hiểu anh nhất, những chuyện anh làm nhiều người có thể sẽ không biết.Nhưng đối với cô,anh sẽ không bao giờ qua mặt được.
Lam Lam cười hì hì, đưa tay qua véo nhẹ eo của anh.
"Chẳng phải chúng ta cũng đã ly hôn rồi sao? Anh và em cũng chỉ là ở chung nhà với nhau".
Lục Diệp Bằng trừng mắt nhìn cô,bổ sung thêm.
"Không những chung nhà,em còn ở chung phòng,chung giường....Tối qua không biết ai đeo bám anh đến nỗi khi ngủ cũng bắt anh ôm.Có cô vợ cũ nào như em không? Em như vậy làm cho sao anh có mối quan hệ mới với người phụ nữ khác nữa đây".
"Anh...." Gương mặt Lam Lam chẳng chốc đỏ ửng lên vì câu nói của anh.
Ngay khi cô định lên tiếng đáp trả với anh, thì tiếng nói non nớt của cô con gái bé bỏng của hai người đang ngồi ở ghế sau bỗng vang lên.
"Ba, mẹ lại làm trễ học con nữa rồi!"
Cả Lục Diệp Bằng và Lam Lam đều giựt mình vì câu nói của An Nhiên,hai người lại quên mất trên xe vẫn còn cô công chúa nhỏ của hai người.
Gương mặt trắng nõn của An Nhiên trở nên méo xệch, cô bé khoanh tay lại ra dáng người lớn nhìn về ba mẹ của mình, khẽ nói.
"Ở trường, con mới học được một bài học.Nếu như ba mẹ đã lỡ ly hôn với nhau thì sẽ không được phép ở chung nhà.Nhưng bà ngoại lúc trước đã vô tình nói với con rằng, ba và mẹ đã ly hôn với nhau lâu rồi.Sau này có thể ba sẽ có vợ mới.Nhưng con không hiểu là tại sao ba mẹ vẫn ở chung với nhau,ba mẹ vẫn chưa ly hôn có đúng không?"
An Nhiên bây giờ đã lớn quá nhanh, những bài học ở trường cô bé đều tiếp thu rất nhanh.Hơn hết bạn bè của An Nhiên đa phần cha mẹ đều đã ly hôn cả, cộng thêm lời nói của ông bà ngoại hay nói chuyện về ba mẹ của cô bé cũng đã được An Nhiên nghe hết và hơn hết là người mẹ yêu quý của cô bé cũng đã mất tích vừa mới trở về đây chưa được bao lâu.Cho nên nhờ vào sự thông minh thừa hưởng của cha mẹ, mà An Nhiên đã hiểu được một chút về chuyện của ba mẹ của mình.
Biết được ba mẹ đã ly hôn,An Nhiên đã từng khóc rất nhiều vì nghĩ sau này mình sẽ có mẹ hoặc ba mới.Điều đó An Nhiên đều không thích.
Nhưng khi thấy tình cảm của ba dành cho mẹ,trong đầu An Nhiên cũng có chút tò mò.Cô bé cũng đã nhịn từ rất lâu rồi, rất muốn hỏi ba mẹ lý do, nhưng có lẽ hôm nay An Nhiên đã đủ dũng cảm nói hỏi thẳng ba mẹ của mình.
Nghe câu hỏi của An Nhiên xong,Lục Diệp Bằng liền đưa tay lên dây trán,anh khẽ lắc đầu nhìn Lam Lam bất đắc dĩ thở dài.
"Anh không biết mẹ em đã nói gì với con gái chúng ta nữa!"
"Bà ngoại không nói gì với con, chỉ là con nghe lén khi bà ngoại nói chuyện với ông ngoại về ba mẹ thôi!"An Nhiên cũng sợ ba sẽ hiểu lầm bà ngoại liền lập tức lên tiếng giải thích.
Nhưng trái lại, Lam Lam trong lòng có ý định nhen nhóm chọc ghẹo cả hai cha con, cô bày ra bộ mặt như mình là một người đáng thương trước mặt cô con gái.
"Ba mẹ ly hôn đã lâu rồi An Nhiên,và ba của con chuẩn bị có vợ mới.Mẹ ở chung với ba,là đang có nhiệm vụ đặc biệt.Làm xong, thì mẹ sẽ không ở chung nhà với ba của con nữa!"
Lục Diệp Bằng sững người,hai mắt trợn tròn lên nhìn cô.
An Nhiên hiếu kỳ liền hỏi cô.
"Là nhiệm vụ gì vậy mẹ..."
"Là một nhiệm vụ rất đặc biệt, nói sớm không có linh nghiệm".
Lam Lam cười cười, rồi cô nháy mắt nhẹ với Lục Diệp Bằng trong bộ dạng đắc ý.
Lục Diệp Bằng tức đến run cả người,anh đưa tay qua véo nhẹ vào chiếc eo nhỏ nhắn của cô, nghiến răng nói nhỏ.
"Nhiệm vụ gì mà đến nỗi em phải lên giường với chồng cũ hằng đêm vậy....!"
Lam Lam kéo tay anh ra, lườm nhẹ anh một cái.Sau đó liền đánh trống lảng,nói lớn.
"Anh Lục à! Mau nổ máy xe đi,con gái chúng ta trễ học rồi!"
Lục Diệp Bằng nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, sự bỡn cợt của cô dành cho anh càng khiến tâm tình anh không được vui, nét mặt cũng trở nên buồn bực.Rất lâu sau,anh mới bắt đầu lái xe.
Phía bên này,Lam Lam mím môi cười khẽ.Càng chọc giận anh đến đâu thì nhiệm vụ của cô sẽ nhanh chóng hoàn thành nhanh hơn trước ngày sinh nhật của cô sẽ diễn ra vào cuối tuần sau.Cô phải tạo một bất ngờ dành cho người đàn ông của cô.
*******
Đến gần giữa trưa,Bella định đi về phòng ngủ trưa một chút.
Nhưng khi cô vừa vào phòng của mình chưa được bao lâu, thì trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Vì Bella đang tình trạng mang thai,cho nên thính giác của cô khá nhạy bén.
Trong phòng cô vào lúc này bỗng nhiên có một mùi hương rất nam tính.Nhưng lại rất quen thuộc với cô.
Nhưng tại sao đầu cô lại đau đến như vậy.Belle liền đưa tay lên ôm lấy trán.Nó khiến cô không biết được đây là thật hay là mơ.
Đôi mắt của cô dường như đã nhìn thấy ai đó, một bóng người cao lớn đang từ từ tiến lại về phía cô.
Từng bước người đó đi lại,cô càng cảm nhận được sự chân thật cùng với một mùi hương hương quen thuộc.Không lâu sau là một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vang lên.
"Bella! Em sao vậy?"
Bella ôm đầu, ánh nhìn mờ mờ nhìn vào người đàn ông.
"Anh ....!"Người đàn ông này không phải là người luôn khiến mỗi đêm cô nằm mơ hay sao?
Đó là Trần Chí Huy.
Bella không biết có phải vì cô nhớ anh quá rồi không? Mà bây giờ đã sinh ra ảo giác.
Nét mặt Chí Huy trở nên tái nhợt,anh không chừng chờ liền lập tức bế cô lên.
"Để anh đưa em đến bệnh viện".
"Không cần.....!" Đúng lúc này cơn choáng váng bỗng nhiên qua đi,Bella dường như đã xác định mình bình thường trở lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh,lắc đầu một cái thật mạnh.
Bella đối mặt với người đàn ông mà cô khi nãy đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn gặp lại anh nữa.Chẳng hiểu sao, nước mắt của cô nhanh chóng tuôn trào ra dữ dội.
"Anh đến đây làm gì nữa? Chẳng phải anh đã đi Ireland rồi sao?"
Chí Huy nghe xong,ánh mắt ngập tràn niềm vui nhìn cô.
"Em còn ở đây, làm sao anh có thể nỡ lòng mà đi được".
Bella tròn xoe đôi mắt nhìn anh.
"Ý của anh là sao?"
"Thì còn sao