Câu nói của Chí Huy khiến cho Bella liền dừng động tác của mình lại, cúi đầu xuống nhìn anh.
Cô im lặng nhìn anh rất lâu,hơi thở nhịp nhàng khẽ đưa tay vuốt mái tóc ngắn của anh.Sau đó cô khom người chủ động hôn lên môi anh.
Chí Huy càng ôm chặt lấy cô,anh nhanh chóng kéo cô ngồi lên đùi của mình, nụ hôn của hai người càng lúc càng nồng nhiệt,hơi thở cũng chuyển sang nóng dần.
Nụ hôn vừa dứt,Bella đã cầm lấy bàn tay của anh đặt lên vị trí tim của cô.
Bella nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi.
"Anh có cảm nhận trái tim của em đang đập rộn ràng vì anh không?"
"Bella!" Chí Huy hiểu hành động của cô, trong lòng anh càng lúc vị trí của cô không một ai thay thế được.
Một giây sau,anh cũng làm theo cô, liền cầm lấy tay cô đặt lên trái tim của anh.
"Em xem! Trái tim anh chưa bao giờ đập mạnh lên như thế....Vì em, nó càng lúc càng không kiềm chế được muốn nổ tung ra khỏi lồ ng ngực của anh."
Bella thay đổi tư thế, cô quay người lại ngồi đối diện với anh, cùng anh quấn quýt ở trên ghế.
"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi có phải không anh ?" Bella nhìn anh,dè dặt hỏi.
Chí Huy đưa tay áp đầu cô lên ngực mình,sau đó anh nhanh chóng đáp lại.
"Thời gian từ đây cho đến hết cuộc đời,anh luôn ở bên cạnh em.Anh tin rằng mình sẽ là chỗ dựa,mang lại hạnh phúc cho em".
Trái tim Bella đập mạnh lên một tiếng, cô nhắm mắt lại nằm yên trong lòng của anh.
"Chỉ cần ở bên cạnh anh, thì em đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi....!ông xã!"
Cả người Chí Huy chợt rung lên khi anh nghe được hai chữ "ông xã" được phát ra từ miệng của cô.
Ngay sau đó anh kéo nhẹ cô ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, đưa ra lời một lời hứa.
"Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra,anh sẽ bảo vệ cho em và con của chúng ta......"
Trong đầu anh chợt suy nghĩ gì đó,anh khẽ gọi tên cô với ánh mắt thâm tình.
"Bella...!"
"Dạ..."
"Chúng ta không cần đợi đến đứa bé được sinh ra, bây giờ chúng ta kết hôn sớm đi em....!Đầu tháng sau, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ".
Ban đầu Chí Huy dự định,đợi cô sinh đứa bé ra,anh sẽ đưa cô ra nước ngoài tổ chức đám cưới.Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng anh hôm nay có cái gì đó rất lạ, rất khó chịu.Như ám chỉ sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Dù vậy, nhưng anh rất muốn đám cưới với cô vào lúc này.Bây giờ người bên ngoài đều không biết cô là của anh, nhân cơ hội này anh muốn công khai với mọi người cùng với những người hâm mộ cô rằng anh là chồng của cô.
Bella nghe xong bỗng giựt mình nhìn anh hỏi lại.
"Kết hôn bây giờ sao?"
"Ừ....! Kết hôn sớm" Chí Huy gật đầu chắc chắn.
"Nhưng...."
Chí Huy nhìn sâu trong đôi mắt của Bella có một chút do dự.Anh bèn buông thêm một câu.
"Kết hôn sớm, nếu sau này em thích thì chúng ta cũng có thể tổ chức thêm một lần nữa.Thật tâm trong lòng anh bây giờ chỉ muốn em mang danh phận là vợ của anh khi bước ra ngoài,em là người nhà họ Trần thôi!"
Trái tim Bella khẽ nhói lên, nhưng được một lúc cô lại bật cười.
Nhìn thấy cô cười,anh cũng cười theo, rồi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
"Em cười cái gì?"
"Cười vì sự ngốc nghếch của anh,ai đời đám cưới lại tổ chức hai lần".
"Ai nói....!Nếu em muốn mỗi năm anh đều tổ chức đám cưới lại cho em"Giọng điệu Chí Huy cương quyết.
Dứt lời,anh vừa bế cô lên đi đến chiếc giường.
Anh và cô cùng nhau nằm xuống.Đôi môi cô lập tức bị anh chiếm tiện nghi,bàn tay anh cùng lúc đó cũng đang di chuyển sờ s0ạng khắp cơ thể của cô.
"Bella! Anh yêu em".
Bella cũng chủ động ôm anh, thì thầm vào tai anh những câu nói mật ngọt.
Cuộc đời cô,gặp anh có lẽ là sự cố.Nhưng cô không ngờ vì sự cố đêm hôm đó lại khiến anh và cô có mối dây dưa với nhau.
Cô đồng ý rằng trước đây cô yêu Lục Diệp Bằng, cũng từng suy nghĩ đến, sẽ là phụ nữ của anh ta.
Nhưng cho đến khi Lam Lam xuất hiện, cô đã biết mình có lẽ đã thua.Cô biết được rằng mình sẽ không bao giờ chiếm được trái tim của Lục Diệp Bằng khi Lam Lam vẫn còn tồn tại ở trên thế giới này.
Đêm hôm đó, cô đã tưởng mình trao thân thể cho Lục Diệp Bằng và cô chấp nhận lên giường cùng với anh ta.
Nhưng cô không ngờ, sáng ra cô lại nhìn thấy Chí Huy nằm ở bên cạnh cô.
Cô hoàn toàn sững sốt, thậm chí cô còn hận anh rất nhiều.
Vậy mà trải qua nhiều chuyện, cô lại yêu anh, bị tổn thương cũng là vì anh.
Cô cũng chẳng dám mơ mộng gì đâu xa.Nhưng cô chỉ biết được, hiện giờ trong lòng cô đã thật sự tin tưởng anh một trăm phần trăm.
Cô yêu anh và chỉ yêu một mình người đàn ông này mãi mãi.
******
Cuối cùng ngày sinh nhật của Lam Lam và An Nhiên cũng đã đến.
Sáng sớm vừa mở mắt ra,Lam Lam đã nhìn thấy Lục Diệp Bằng đã ăn mặc chỉnh tề.Nhưng cho dù cô có buồn ngủ cách mấy cũng nhớ ra hôm nay là chủ nhật,anh cũng không cần phải đi làm.
Vậy mà vừa mới sáng ra,anh định đi đâu nữa?
"Ông xã! Anh đi đâu vậy?" Lam Lam vừa ngái ngủ vừa dụi mắt lên tiếng hỏi anh.
Lục Diệp Bằng nhìn thấy cô dậy,anh liền bước đến giường,sau đó ngồi xuống đặt nhẹ môi lên trán của cô.
"Anh có một cuộc hẹn với vị đối tác, sẽ về sớm thôi!"
Nghe vậy,Lam Lam liền lập tức bày bộ mặt trù ụ, ngồi dậy khoanh tay nhìn anh chợt hỏi.
"Anh biết hôm nay là ngày gì không?"
Hành động của cô khiến Lục Diệp Bằng phải phì cười.An Nhiên quả thật rất giống Lam Lam, lúc khoanh tay cũng y như hai giọt nước.
Lục Diệp Bằng đưa tay xoa mạnh đầu cô, rồi đáp thật nhanh.
"Là ngày ba mươi mốt năm trước đã có một tiểu yêu tinh con ra đời".
"Vậy mà hôm nay anh lại bỏ mặc em lần nữa".
Lam Lam nghe xong, nét mặt càng lúc càng khó chịu, hất mạnh tay anh ra.
Câu nói của cô khiến Lục Diệp Bằng trầm ngâm một lúc,anh im lặng nhìn cô rất lâu.
Lam Lam cũng nhìn anh, cảm thấy nét mặt anh là lạ.Cô liền lập tức thay đổi gương mặt, nhích người lại gần anh, rồi hỏi.
"Anh sao vậy? Em chỉ đùa một chút thôi mà!"
Nhưng chỉ chừng một giây sau đó, cả người cô đều bị Lục Diệp Bằng ôm vào lòng.
Giọng điệu anh có phần áy náy vang bên tai của cô.
"Bảo bối! Em không cần phải lo lắng, ngày hôm nay cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra.....Hay anh còn nửa cái mạng cũng phải lếch cái thân xác về đây dự sinh nhật cùng em và con".
Nghe anh nói xong,Lam Lam từ trong lòng anh ngồi dậy.Đôi mày khẽ nhíu chặt, đưa tay đánh vào người của anh.
"Em cấm anh sau này không nói những chuyện linh tinh này trước mặt em....Anh muốn chết, bỏ em ở lại đây một mình sao?"Câu nói của anh vừa khiến cô sợ hãi, càng làm cho cô tức giận.
Từ sau khi Lam Lam lấy lại sự sống, cô rất sợ ai nói những lời không nên nói như thế! Đặt biệt là từ "chết" cô rất rất sợ.
Nhìn vào nét có chút trẻ con của cô,Lục Diệp Bằng đã không nhịn được liền bật lên nụ cười thật tươi thêm một lần nữa,sau đó lại tiếp tục