Bầu không khí lúc này trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết.
Nhưng có chuyện không những làm cho Lam Lam phải giựt mình mà ngay cả Lâm Hoa cũng đã sững sờ. Khi trước mặt hai người,người bị thương không phải là An Nhiên..... mà chính là A Vĩ.
"Dương Tiểu Vy......"
Tiếng nói thất thanh bất ngờ được vọng lên rất gần nơi đây, ngay sau đó là sự xuất hiện đầy hoảng hốt của Giang Thâm.Trong đó có mang đến sự tuyệt vọng và đầy đau đớn mà Giang Thâm đang cảm nhận được.
Lam Lam dường như chết sững tại chỗ.Cho đến khi tiếng nói của Giang Thâm vang lên, mới có thể kéo cô trở về hiện tại.
Người nổ phát súng vừa rồi...... Không phải là Lâm Hoa, mà là chính người mẹ đã sinh ra A Vĩ.
Dương Tiểu Vy.
Lam Lam cũng không thể ngờ rằng, Dương Tiểu Vy lại xuất hiện ở đây, thậm chí cô ta còn độc ác đến nỗi ra tay bắn đứa con trai của mình.
Nhưng những suy nghĩ trong đầu cô lúc này, chắc chắn hoàn toàn không đúng.
Người xưa có câu: "Hổ dữ không ăn thịt con"
Cô tin phát súng khi nãy không phải nhắm vào A Vĩ.... Vậy không lẽ cô ta định nhắm vào An Nhiên sao?
Lam Lam kinh hãi trợn mắt lên nhìn Dương Tiểu Vy.
Đúng như những gì Lam Lam đã suy đoán, người mà Dương Tiểu Vy định bắn... Chính là An Nhiên.
Khi Dương Tiểu Vy vừa chạy đến đây, vừa vặn thấy Lam Lam và Lâm Hoa đang giằng co với nhau.Một lúc sau, khi cô ta thấy Lâm Hoa rút cây súng ra định bắn An Nhiên,thì cô ta đã ngay lập tức đi trước bà ta một bước.
Dương Tiểu Vy rút cây súng ra nhắm thẳng vào An Nhiên, mặc dù hai vị trí khác nhau nhưng cô ta cũng đã có kế hoạch trong đầu, là khi phát súng vừa nổ ra,Lâm Hoa sẽ là người chịu trách nhiệm hết,vì Lam Lam đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc xảy ra.
Nhưng Dương Tiểu Vy quả thật không ngờ,A Vĩ đã nhìn thấy cô, thậm chí thằng bé mặc kệ mạng sống của mình mà mạo hiểm ra đỡ phát đạn cho An Nhiên.
Cuối cùng A Vĩ ngã xuống nằm trên vũng máu của mình dưới sự chứng kiến của mọi người
"A Vĩ.....! Dương Tiểu Vy, cô đã giết con trai của mình rồi!"
Giang Thâm gào lên, rồi nhanh chóng chạy đến ôm lấy đứa con trai của mình.
"A Vĩ......Con tỉnh lại đi,ba ở đây....A Vĩ...."
Cả người anh chợt run lên từng cơn.Trước mặt anh chính là đứa con trai với một hơi thở dần trở nên yếu ớt,anh không thể tin chuyện này sẽ xảy ra với A Vĩ, đứa con mà mỗi khi anh nghĩ đến đều phải đau lòng khi không có ở bên cạnh chăm sóc cho thằng bé.
Giang Thâm nhanh chóng bế A Vĩ lên, nghẹn ngào nói.
"A Vĩ! Con hãy cố lên,ba sẽ đưa con đến bệnh viện....Con cố gắng lên...."
Trước khi Giang Thâm rời khỏi đây vẫn không quên để lại một ánh mắt sắc lẹm nhìn Dương Tiểu Vy như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, nghiến răng nói lớn.
"Con trai của tôi mà xảy ra chuyện gì, cô đừng hòng sống yên thân với tôi".
Dứt lời,Giang Thâm bế A Vĩ liền lập tức rời khỏi.
Dương Tiểu Vy như chết điếng tại chỗ, gương mặt bần thần không dám tin đây là sự thật.Cô từ từ nhìn xuống bàn tay của mình,ánh mắt như trợn ngược lên, miệng thì tự lẩm bẩm.
"Tôi đã g iết chết con trai của tôi rồi sao.....? Là tôi đã bắn đứa con trai duy nhất của mình rồi....!" Vừa nói, Dương Tiểu Vy vừa cười như một người điên loạn.
"Ba ơi...!"
Cho đến một lúc, tiếng nói của An Nhiên đột nhiên vang lên và kéo Dương Tiểu Vy trở về hiện tại, thì cô ta mới ngẩng đầu lên nhìn mọi người nơi đây.
Không biết từ lúc nào mà Lục Diệp Bằng và tất cả mọi người đã xuất hiện ở đây.Anh vẫn mang ánh mắt nồng nặc mùi sát khí nhìn về phía Lam Lam đang bị Lâm Hoa giữ chặt.
An Nhiên nhanh chóng chạy về phía Lục Diệp Bằng, nhưng tình thế lúc này càng lúc càng căng thẳng hơn khi mọi người ở đây lại không ngờ rằng Dương Tiểu Vy đã mất kiểm soát nhào đến An Nhiên như một tên bay.
Dương Tiểu Vy ôm An Nhiên ngã nhào xuống đất.
"An Nhiên!" Lam Lam cùng với Lục Diệp Bằng và Tần Văn Hạo đều gọi lớn tên cô bé.
Lục Diệp Bằng nhìn Dương Tiểu Vy quát lớn.
"Dương Tiểu Vy....! Cô buông con gái của tôi ra, cô đụng vào sợi tóc của con gái của tôi.....Tôi tin cô sẽ biến mất trên đời này ngay lập tức".
Trái với lời hâm dọa của Lục Diệp Bằng, Dương Tiểu Vy chỉ nở một nụ cười xấu xa.Rồi cô ta nâng cả người An Nhiên lên,sau đó chỉa súng vào ngay thái dương của cô bé.
Trái tim Lam Lam lập tức vọt lên tận cổ,hai mắt trợn lên thất kinh nhìn Dương Tiểu Vy, quát lớn.
"Dương Tiểu Vy! Cô không được làm hại con gái của tôi".
Lúc này A Hổ cũng đã kịp thời đi tới, ông ta vừa nói vừa vỗ tay với dáng vẻ tràn đầy phấn khích.
"Hai người giỏi lắm...! Cuối cùng những người quan trọng của Lục Diệp Bằng đều đã rơi vào tay chúng ta".
"A Hổ....." Lục Diệp Bằng kích động,anh như một tên điên lao thẳng vào ông ta.
Đàn em của A Hổ cũng có võ nghệ, nhưng so với Lục Diệp Bằng thì không thể nào đấu lại anh. Bảo gồm cả Lục Diệp Minh và Dương Tiêu Khải không phải là đối thủ của anh.Cho nên chỉ trong chớp nhoáng Lục Diệp Bằng đã bắt lấy A Hổ và ông ta bây giờ lại tiếp tục nằm trong tay của anh.
Lục Diệp Bằng nhìn xuống gằn giọng từng chữ.
"Ông muốn đấu với tôi sao... Ông quên là năm đó ông thoi thóp dưới tay tôi như thế nào sao?"
"Lục Diệp Bằng..... Mày...." Nét mặt A Hổ trở nên giận dữ, ông quên là động tác của Lục Diệp Bằng lại rất nhanh nhẹn,so với Hoắc Thiếu Tiên thì Lục Diệp Bằng này lại nhanh hơn rất nhiều.
Gương mặt của Lục Diệp Bằng trang đầy giá lạnh,anh lập tức lên tiếng ra lệnh.
"Mau thả vợ và con gái của tôi ra.... Tôi sẽ thả ông ra".
Dứt lời,anh rút ra cây súng mà mình đã chuẩn bị chỉa ngay vào gương mặt sẹo của A Hổ.
Trước tình thế như vậy,A Hổ bỗng nhiên trở thành một người hèn nhát, như một con rùa rụt đầu,van xin anh.
"Diệp Bằng! Cậu không được manh động, tôi sẽ thả vợ và con của cậu ra mà!"
Ông ta cũng đã từng giao đấu với anh, biết anh nói được là làm được.Cây súng vừa mới xuất hiện này, ông vẫn còn nhớ như in những viên đạn trong đó, cũng đã từng bắn lên chân của ông như thế nào, ông không nên để chuyện đó lập lại thêm một lần nào nữa.
A Hổ đưa mắt nhìn về Lâm Hoa và Dương Tiểu Vy, lập tức lên tiếng ra lệnh.
"Mau thả người".
Nghe xong,Lâm Hoa cười lạnh, liếc nhìn Lục Diệp Bằng,một nụ cười chế giễu bỗng dưng cất lên.
"Sao... Làm sao tôi phải thả cô ta ra, món mồi ngon như thế này phải cất giữ trong tay mới phải chứ!"
Nói xong, Lâm Hoa kéo đầu Lam Lam cao lên, đưa tay bóp chặt cằm cô, cây súng lúc nãy cũng giống như Lục Diệp Bằng hiện giờ vậy liền chỉa thẳng vào thái dương của Lam Lam.
"Lâm Hoa..."
Đúng lúc này tiếng nói đột ngột vang lên, khiến cho tất cả những người nơi đây đều phải giật mình trước sự xuất hiện của một người mà không nghĩ ông ta sẽ đến đây.
Lục Diệp Bằng sững sờ nhìn về người đàn ông đó, cất tiếng nói.
"Ba...! Sao ba đến đây?"
Trước mặt mọi người,Lục Diệp Bằng khoát lên bộ âu phục màu đen đi và mang theo một gương mặt có chút mệt mỏi đi đến đây.
Nét mặt Lục Diệp Phong như bao phủ một sương lạnh giá,dáng vẻ này của ông Tần Văn Hạo cũng mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Lục Diệp Phong nghiêm nghị,bắn đôi mắt tia lửa nhìn về phía vợ của mình, bắt đầu lên tiếng.
"Đủ rồi! Bà làm bao nhiêu chuyện là đủ rồi....Mau thả Lam Lam ra".
Ngược lại với sự tức giận của Lục Diệp Phong,dáng vẻ Lâm Hoa lại không hề tỏ ra sợ hãi hay có