Tiếng gõ cửa đã làm cho Tiểu Sơ kéo lại ý thức của mình.
Cô đưa tay cố gắng chống cự không cho anh lại tiếp tục làm càng trên cơ thể của mình nữa.
“Anh buông tôi ra...!”
“Không...!Không bao giờ".Thấy cô đang từ từ rút lui thì ánh mắt của Hạo Thiên đầy lửa giận hơn.
Anh lại nhấp thiệt mạnh vào cơ thể cô.
Cơn dục vọng của anh thoi thúc anh muốn cô hết lần này tới lần khác.
Anh khẽ chau mày nhìn ra cửa.
Chết tiệt! Tên nào lại phá đám cuộc vui của anh.
“Ư...!Mm..
Á" Cô cảm nhận khi anh tức giận lên rất đáng sợ.
Người đàn ông ôn nhu lúc nãy đã biến mất mà thay vào đó là một người đàn ông ngập tràn dục vọng.
Tiểu Sơ đau đớn nhưng trong đầu cô liền nhớ ra một điều làm cô phải xoay ra cửa để nhìn.
“Anh...!Anh dừng lại đi!....Là Lam Lam đó...!Cậu ấy đang ở ngoài.
Dừng lại đi!”Cô nhớ ra đây chính là căn phòng của cô và Lam Lam không phải là phòng của anh.
Nhưng Hạo Thiên lại mặc kệ anh cứ nhấp nháy cực mạnh không cho người con gái này rời khỏi anh.Anh kiềm hãm cô dưới thân.
“Em gái sao? Cho nó ngủ ở ngoài cũng được.
Anh không quan tâm.
Trong lòng anh bây giờ chỉ biết có em thôi".Dứt lời,anh cúi xuống hôn chặt đôi môi hé mở của cô, cùng cô dây dưa một chỗ.
Tiểu Sơ đỏ mặt, nhắm mắt lại nghênh đón nụ hôn và cơn kích tình anh mang lại.
Bên ngoài thấy không ai trả lời, thì cũng đành không gõ cửa nữa.
“Chị dâu! Để em đi xuống dưới hồ bơi xem cô ấy có đó không?" Diệp Bằng nhìn qua Thi Thi khẽ nói.
“Ừ em đi đi..
"
Thi Thi đã bó tay với cô em gái này rồi.
Suốt ngày chỉ biết gây rối mà không bao giờ chịu lớn cứ làm cho cả nhà phát điên thì mới chịu.
Khi Diệp Bằng bước xuống thì quả nhiên những suy nghĩ anh đều đúng.
Lam Lam thật sự ở dưới này.
Cô không ngừng ngồi ở trên hồ bơi đưa hai chân mình xuống nghịch nước tung toé.
Gương mặt thì cười cười.Không biết cô lẩm bẩm cái gì mà cứ liên tục gật đầu rồi cười mình ên
Cơn tức giận như muốn giết người của Lục Diệp Bằng liền hiện lên trên đôi mắt đen lấy của anh.
Anh thì kiếm cô như tên điên còn cô thì trốn ở đây vui vẻ như thế.
Diệp Bằng bước tới nắm lấy tay cô kéo mạnh.
“Cô đứng lên cho tôi....!Sao không nói một tiếng nào mà đi như thế hả?”Anh liền quát tháo.
Không ngờ cô không chống cự đáp trả anh thường ngày mà bật khóc nức nở vang rất lớn.Nước mắt cô đều rơi xuống rất nhiều.
Diệp Bằng có một chút bất ngờ, hai mắt trợn lên.
“Cô...!Sao lại khóc?”Anh kéo tay che mặt của cô ra
“Anh đừng quan tâm tới tôi.
Tôi là một người con gái độc ác.
Anh đừng chạm vào tôi" Cô xô anh ra xoay người đi.
Diệp Bằng vẫn không hiểu người con gái đang nói gì nữa.
Anh định đuổi theo hỏi cho rõ ràng sao cô lại khóc.Khi thấy cô như thế này,trong lòng anh rất khó chịu….Nhưng khi anh vừa bước lên chặn cô lại, thì không ngờ cô nhắm mắt nhắm mũi đụng vào anh.
Ngay lập tức Lam Lam mất thăng bằng,chợt té xuống hồ bơi.
Cô chới với liên tục quơ hai tay trên bề mặt nước.
“Cứu với....!Cứu tôi với!”Lam Lam ngửa mặt lên cầu cứu.
Diệp Bằng trên bờ tay chân chợt căng cứng.
Trái tim anh đập càng lúc càng nhanh.
Anh không suy nghĩ liền nhảy xuống cứu cô.
Anh bắt được cánh tay cô,kéo thật mạnh vào trong lòng.Không hiểu sao anh có cảm giấc rất sợ hãi.
Sợ cô gái này sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Lam Lam vẫn sợ hãi không ngừng vùng vẫy cô bám chặt lấy anh.
“Đừng sợ, có tôi đây rồi!”Anh ân cần nâng gương mặt của cô lên.
Diệp Bằng nhìn gương mặt thấm hết cả nước mắt lẫn nước ở hồ bơi của cô anh khẽ cười nhẹ.
Cô gái này trong lúc say xỉn lại yếu đuối như thế sao?
Anh nhìn đôi môi của cô đang mím chặt lại,anh không cầm lòng được lập tức cúi xuống hôn nhẹ bờ môi xinh đẹp của cô.
Một nụ hôn ở dưới nước
Lam Lam cũng không biết mình đang làm gì, đôi tay không tự chủ liền đưa lên ôm chặt lấy cổ anh nghênh đón nụ hôn nồng cháy.
Càng hôn cô anh càng muốn chinh phục cô gái này,so với nụ hôn với Tiểu Vy lúc nãy thì nụ hôn của người con gái này làm anh quyến luyến hơn,không muốn tách rời.
Diệp Bằng không đưa cô về phòng của cô mà anh lại đưa cô về phòng của anh.
Cả người cô và anh đều ướt sũng.
Anh không suy nghĩ liền bế cô vào tắm.
Anh chỉ sợ người con gái này sẽ bị cảm lạnh.
Diệp Bằng nhanh tay cởi chiếc váy của cô ra,ngay cả đồ lót của cô anh cũng không ngần ngại cởi ra luôn.
Tay chân anh chợt run rẩy khi cả cơ thể của cô đã lộ ra bên ngoài.Ánh mắt của anh dán chặt vào đôi gò bông đảo cao vuốt của cô.
Anh tự đánh giá trong lòng tán dương cô.
"Đúng là gái một con trong mòn con mắt"
Anh biết cô đã sinh con nhưng không ngờ cô lại giữ dáng được như thế.
Trong lòng anh thầm giận giữ khi có người đàn ông khác đã chạm vào cô trước khi gặp anh,anh rất muốn biết người đàn ông nào đã khiến cô bất chấp tất cả mà sinh con cho hắn ta.
Hai tay anh siếc chặt, ánh mắt như giết người nhìn cô.
Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô nghiến răng hỏi thật lớn
“Cô nói cho tôi biết.
Cô đã trao thân cho ai....!Cô đã ngủ bao nhiêu thằng đàn ông rồi?”
Lam Lam say xỉn mỉm cười rồi cứ nhắm mắt gật gật trước người đàn ông này.
Cô say nhưng vẫn nghe ai đó nói gì.
“Ngủ....!Tôi ngủ với ai.....Ha..
Ha" Cô chỉ biết cười trong vô vọng.
Trong đầu Diệp Bằng liền giật bắn người khi có một suy nghĩ chợt lóe lên khiến anh phải trợn mắt lên nhìn cô đầy căng thẳng.
Anh nâng người cô ngồi dậy, anh ép cô phải mở mắt ra nhìn anh, ngữ điệu run rẩy nhưng cũng đầy tức giận vang lên.
“Lam Lam!…..Cô hãy nói cho tôi biết người đàn ông đó có phải là Diệp Minh không? Cô đã có con với nó rồi phải không?”Anh chợt nhớ cô và em họ của anh cũng đã từng yêu nhau.
Nếu như con của cô thật sự là của Diệp Minh anh cũng không biết có nên tiếp tục kế hoạch của mình không.Và anh sẽ làm sao với người con gái này đây.
“Diệp Minh....!Hức...!Anh ta là tên khốn.Tôi......"
Diệp Bằng ghé tai lại môi cô để nghe câu trả lời mà anh muốn biết.
Trong lòng anh như ngồi trên đống lửa.
“Sao nữa....!Lam Lam? Cô tỉnh lại nói cho tôi biết cô và nó đã quan hệ với nhau chưa?”Diệp Bằng nóng nảy kéo cả cơ thể mềm mại của vào trong lòng mình
Nhưng người con gái này đã không còn nghe được