Cũng may thân thể Tiểu Sơ còn rất yếu không thể nào chạy nhanh hơn thường ngày vả lại cô cũng còn nghĩ tới đứa bé nên khi cô vừa về tới nhà cũng là lúc Tần Hạo Thiên đã đuổi theo kịp.
Tiểu Sơ vừa vào nhà liền lập tức khóa trái cửa không muốn gặp mặt anh vào lúc này,gương mặt thấm hết cả nước mắt,cô rơi vào trạng thái cùng cực chạy thẳng vào phòng mình khóa trái cửa lại khóc lớn càng dữ dội hơn.
Trong nhà chỉ còn lại An Nhiên ở trong nhà.Bà vú nuôi cũng đã về nhà từ sớm.Cô bé thấy mẹ Tiểu Sơ của mình không ngừng khóc trong phòng thì tâm trạng rất lo lắng.
Từ trên ghế sofa phóng xuống chạy tới trước cửa phòng Tiểu Sơ.
Nhưng An Nhiên chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa thì liền nghe một tiếng bấm chuông vọng lên từ bên ngoài.
" Tiểu Sơ! Em mở cửa cho anh,anh muốn nói chuyện với em!" Tiếng nói Hạo Thiên bên ngoài càng nói càng gấp rút.
Trái tim anh giờ đây rất căng thẳng.Anh sợ cô sẽ hiểu lầm anh đã trốn tránh trách nhiệm.
" Sơ à! Mở cửa cho anh đi" Hạo Thiên bất lực ngồi xổm xuống đất.
Bên trong Tiểu Sơ nghe tiếng anh,nhưng cô vẫn không bao giờ quên được câu nói khi nãy của người đàn ông này.
Anh đã không tin tưởng cô như vậy,còn tới đây tìm cô để làm gì nữa?8
Có phải trên đời này tất cả đàn ông đều như vậy không?Cô thật ngốc nghếch không nghe lời cảnh cáo của Lam Lam để bây giờ hậu quả là do cô tự mình chuốt lấy.
Lúc này, An Nhiên đứng ở giữa nhà vừa nhìn cánh cửa phòng của mẹ Tiểu Sơ,vừa nhìn cánh cửa bên ngoài.
Cô bé không biết có nên mở cửa cho người đó vào không?Nhưng mẹ đã dặn không cho phép người lạ vào nhà nếu không có sự cho phép của người lớn.
Bây giờ phải làm sao?
An Nhiên ngồi bệt dưới đất suy nghĩ cái gì đó hồi lâu.
Con bé nhìn lên mười ngón tay đếm lẩm bẩm trong miệng vài chữ rồi đứng lên nhít từng ngón chân ra phía cánh cửa lớn.
Tay thì vịnh tay cầm còn ánh mắt thì lại nhìn theo cửa phòng đang đóng chặt của Tiểu Sơ.
" Cạch...!"
Cánh cửa vừa được mở ra.
Hạo Thiên bất ngờ nhanh chóng chạy thẳng không để ý người mở cửa là ai.
" Tiểu Sơ! Em đâu rồi!" Anh vừa nói vừa tìm kiếm cô.
Tiểu Sơ bên trong bàng hoàng giật mình cô vuốt nước mắt đi nhanh ra khỏi phòng hét lớn.
" An Nhiên! " Tiếng nói của anh đã làm cho cô suy nghĩ đến An Nhiên.
Cô thầm tự trách mình trong lòng.
Tại sao lại dẫn anh về đây,lỡ như anh nghi ngờ con bé thì sao?
Cả anh và An Nhiên đều xoay lại nhìn cô.
Tiểu Sơ vội vàng bước tới kéo An Nhiên ra sau lưng nhìn anh.
" Anh tới đây làm gì? Anh mau dẫn con gái của anh đi khỏi nhà của tôi mau".Phía sau lưng Hạo Thiên chính là Ái My, con bé cũng theo ba mình tới đây.
Hạo Thiên nhìn vào đôi mắt buồn bã của cô, trong lòng anh liền dâng lên một nỗi chua xót.
" Anh đến dẫn em và con về nhà"
" Nhà...!Tổng Giám Đốc,có lẽ nhìn nhầm ai rồi,tôi không phải vợ anh".Tiểu Sơ đưa tay lên bụng mình" Còn đứa bé này chỉ là con của tôi không phải của anh".
Nghe xong, Hạo Thiên nhào tới ôm chặt cô vào lòng, giọng nói đè nén sâu trong lòng khẽ vang lên.
" Anh xin lỗi! Lúc nãy,anh không có ý đó.
Do anh vui mừng quá không biết nói gì...."
" Anh buông tôi ra...!" Tiểu Sơ xô mạnh anh ra.
Nước mắt của cô đã đạt đến giới hạn, không ngừng vang vội trong căn nhà nhỏ bé này.
Cô khóc, lòng anh thì đau như cắt.
Hạo Thiên lại tiếp tục bước đến ôm cô lần nữa.
" Thật tâm anh không có ý đâu,anh chỉ không biết biểu đạt sự vui mừng trong lòng anh như thế nào..."Khi nghe tin cô mang thai,không biết anh đã cười không biết bao nhiêu lần khi tới đây.
Lần trước mẹ của Ái My nói cô ta đang mang thai với anh,tâm trạng của anh lúc đó rơi vào tâm trạng tối tăm đến nổi anh muốn cô ta phải bỏ đi đứa bé.Nhưng cũng may lúc đó Lam Lam là người đứng ra mặt giúp anh giải quyết chuyện này.Nên khi ấy Ái My mới giữ được mạng sống,bây giờ anh suy nghĩ lại lúc đó tại sao mình hồ đồ đến như vậy xém chút nữa anh đã đánh mất một tiểu bảo bối ngoan ngoãn như Ái My rồi.
Bây giờ đến lượt Tiểu Sơ,người con gái mà anh đặt vào trái tim.Anh có cảm giác với cô,anh phải có trách nhiệm với người con gái này.Anh phải lấy cô về làm vợ.
Tiểu An Nhiên đi tới gần Tiểu Sơ,cô bé lấy tay chạm nhẹ vào tóc của Tiểu Sơ khẽ nói.
" Mẹ đừng khóc nữa,sẽ xấu đấy!"
" Mẹ..," Tâm trạng Hạo Thiên đang lo sợ cô sẽ chối bỏ anh nhưng khi nghe cô giới thiệu con bé,anh có một chút giật mình ngẩng đầu lên nhìn con bé.
Tiểu Sơ ngước mặt lên nhìn anh,hiểu được anh đang nghĩ cái gì.Cô thở dài nặng nề xoay đầu nhìn qua An Nhiên giới thiệu.
" Đây là con gái của tôi tên An Nhiên"
"Cái gì....? Em có con rồi! " Hạo Thiên kinh ngạc không tin, chẳng phải khi ấy chính anh là người cướp đi sự trong trắng của cô sao...!Tại sao bây giờ lại lòi ra đứa con này?
Tiểu Sơ nghe ra được sự kinh hãi trong câu nói của anh.Cô hỏi:
" Nếu là con tôi thì sao?"
Hạo Thiên cúi đầu,ánh mắt anh hiện lên sự khó chịu nhưng anh không biết phải giải quyết bằng cách nào.
Anh im lặng.
Tiểu Sơ cong môi cười khẩy,thật là nực cười.
Cô biết anh sẽ có thái độ như vậy.
Cô nghĩ,nhiều khi Lam Lam không muốn nói cho gia đình cô ấy biết về sự tồn tại của An Nhiên cũng tốt.
Ít ra con bé sẽ không chịu những ánh mắt khinh rẻ của người nhà của mình, dù đó là người thân của con bé.
Tiểu Sơ không nói gì,mệt mỏi đứng lên.
Nhưng cô vừa định quay đầu đi vào bên trong thì bất ngờ tiếng nói của Hạo Thiên lại vang lên vội vàng.
" Thì chúng ta có một gia đình hạnh phúc chứ sao!Anh cũng có riêng, em cũng có con riêng chúng ta huề nhau" Hạo Thiên dẹp bỏ tự trọng đưa mắt nhìn cô mỉm cười tươi.
" Anh chấp nhận" Tiểu Sơ quay đầu lại, ánh mắt không tin.
" Phải! Chúng ta hãy tạo một gia đình đi em"Hạo Thiên bước tới nhẹ nhàng đặt một