-Sáng cô dậy , đã không thấy anh đâu nữa, cô lấy điện thoại xem mấy giờ, chỉ mới 8 giờ thôi, cô nói trong lòng.
.
” anh ấy đi đâu mà sớm quá vậy , thôi còn sớm mình ngủ thêm một lát nữa.
.
”
-Một lúc sau cô đã tỉnh giấc dậy xuống nhà , Đông Quản Gia nói với cô …” Dạ cô Thời dậy rồi , mời cô Thời ăn trưa ạ…”
“Ừm , anh ấy đi làm lâu chưa …”
“ Dạ cậu chủ đã rời khỏi nhà vào sáng sớm rồi ạ…
“Ừm, chú có gì cứ nói đi, đừng ấp a ấp úng…
“ Cậu chủ dặn tôi là đưa cô uống cái này…
-Đó là vĩ thuốc tránh thai , cô cũng đoán ra được là anh sẽ kêu cô uống , cô liền bảo…”Không cần tôi đã uống từ hôm qua rồi, tôi có thuốc của tôi….
” Nhưng khi cô ăn xong , cô không chừng chờ gì đã vẽ một viên uống ngay, và đứng dậy đi ra ngoài.
“Vâng ạ…
“Tôi ăn xong rồi, phiền chú cho người dọn dẹp giúp tôi…
“Vâng , cô Thời định đi đâu ạ, tôi cho người chở cô đi…
“Không cần , tôi tự đi được…
“Nhưng thiếu gia dặn tôi là không cho cô ra ngoài một mình ạ.
“Kệ anh ấy , tôi có thể tự đi…
-Đông Quản Gia, không cản lại được Thời Tịch Ngọc nên đành phải để cô đi, Bắc Minh Phong gọi cho Đông Quản Gia anh bảo…”Cô ấy đã dậy chưa…”
“Cô ấy dậy rồi ạ …
“Cô ấy ăn trưa và uống thuốc chưa.
.
“Dạ cô Thời đã ăn trưa và uống thuốc rồi, cô ấy nói cô ấy đã uống từ hôm qua rồi , nhưng khi tôi đưa cho cô ấy uống, cô ấy không chừng chờ gì đã lấy một viên uống ngay…”Anh nghe xong liền nghĩ cô nàng này chỉ đang nghĩ làm đúng theo bản hợp đồng và mình và cô không có một mối quan hệ nào, khi hợp đồng kết thúc cô sẽ rời đi.
.
“Ừm tôi biết rồi…
“ Vâng ạ.
“Cô ấy đang trên phòng à…
“Không ạ, cô Thời ăn xong đã ra ngoài rồi ạ.
.
“Có cho người đi theo cô ấy không.
.
“Cô ấy bảo không cần và đã rời đi rồi ạ…
“Ừm cứ để cô ấy ra ngoài cho khoay khỏa đi…
“Vâng.
.
-Cô đi dạo vòng vòng cho tâm trạng tốt hơn, đang đi cô không nhìn đường đụng phải một anh chàng , cao, điển trai, gương mặt ưu tú, ưa nhìn, anh như một tổng tài soái ca, cô và anh đụng phải nhau cô xém ngã và anh đã đỡ lại cô , hai người nhìn nhau một lúc ,anh đã đỡ cô dậy,cô mới chợt nhớ ra anh rất giống đàn anh của cô , cô liền nói…”Trương Hạo Hiên, là anh đúng không…” anh nghe xong thì cũng liền chắc chắn đây là Thời Tịch Ngọc…
“Là em, Thời Tịch Ngọc phải không…
“Vâng là em , đúng là anh rồi, lâu quá không gặp…
“Em khác quá , cũng 3-4 năm rồi nhỉ…
“Vâng, anh khỏe không…
“Anh khỏe, anh mời em đi ăn 1 bữa coi như lâu rồi không gặp…
“Vâng…
-Hai người đã tới nhà hàng , vào trong bàn anh ga lăng kéo ghế ra cho cô ngồi, ánh mắt anh nhìn cô như ánh mắt của một kẻ si tình , anh đã thích cô từ năm cấp hai và bây giờ anh vẫn còn đơn phương cô , nhưng anh chưa bao giờ nói cho cô biết, cả hai ngồi ăn và nói chuyện với nhau tới tối, anh đã thanh toán và đưa cô về tới nhà…
“Em cảm ơn , anh đã đưa em về …
“Không có gì đâu, em nhớ nghĩ ngơi sớm.
“Vâng
-Cô vào nhà , thấy xe của Bắc Minh Phong biết anh đã về của liền đi lên phòng và không thèm để tâm đ ến anh dù chỉ là một ánh nhìn, anh liền nghĩ.
.
(chắc cô ấy giận mình vì không quan tâm cô ấy cả ngày đây mà).
.
cô lên phòng tắm rửa thay đồ và nghĩ ngơi sớm…
-Trương Hạo Hiên là đàn anh cấp 2 đến cấp 3 của cô , anh cũng đã từng dậy cô võ thuật để cô phòng thân, anh hiện đang là giám đốc của công ty Trương Thị anh cũng