Vừa tới bệnh viện , Tuấn Hào chưa kịp lên tiếng , anh đã đạp văng cửa xe , bế cô vào bệnh viện Tuấn Hào ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra trước mắt mình.
.
"Đạp văng cả cửa, không biết sau này xe nào chịu nổi nữa.
.
" anh thở dài nói , sau đó cũng gấp rút đỗ xe và chạy vào trong với Bắc Minh Phong.
Bác sĩ thấy cô chảy nhiều máu và đã ngất liền đặt cô lên xe đẩy vào phòng cấp cứu , anh đẩy cô vào tới phòng cấp cứu, y tá ngăn anh lại…"Xin lỗi , người nhà bệnh nhân vui lòng đợi ngoài cửa…" anh đứng ở ngoài …
Anh không ngừng đi qua đi lại , ánh mắt anh luôn hướng về phía phòng cấp cứu , anh lúc đấy chả biết làm gì hơn ngoài cầu nguyện cho cô phải bình an , anh lúc đấy chỉ biết ôm đầu và khóc…
Có lẽ anh đã quá yêu cô , trong tim anh chỉ có cô , người con gái đầu tiên anh đem lòng yêu , anh không muốn cô sảy ra chuyện gì , càng khỏi gì thể mất cô , anh lúc đấy chỉ biết im lặng chờ đợi , mẹ anh lúc đấy gọi cho anh rất nhiều cuộc gọi nhỡ , anh không bắt máy , lúc đấy Tuấn Hào đã bắt máy giúp anh…
"Dạ alo , phu nhân.
.
"Bắc Minh Phong đâu.
"Dạ, dạ cậu chủ đang trong viện ạ.
.
"Trong viện? Nó bị bệnh gì à…
"Dạ không cậu chủ đang ở phòng cấp cứu chờ cô Thời Tịch Ngọc ạ.
"Thời Tịch Ngọc?
"Vâng.
Anh thấy đèn phòng cấp cứu đã chuyển màu xanh cửa phòng cấp cứu mở ra , bác sĩ đi ra , anh liền đi lại hỏi bác sĩ Thời Tịch Ngọc có sao không?
"Vợ tôi có sao không.
"Vợ anh hiện tại đã qua cơn nguy kịch , nhưng vẫn cần phải theo dõi nhiều hơn , cô ấy vẫn đang hôn mê, có thể chưa tỉnh lại ngay được,vì viên đạn trúng ngay phần cánh tay , và không đến bệnh viện ngay nên đã mất khá nhiều máu, cô ấy vẫn cần phải nghĩ ngơi nhiều hơn.
!
"Tôi biết rồi.
.
"Mời anh theo tôi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy.
"Ừm.
.
Khi anh nói chuyện với bác sĩ vô tình mẹ anh đã nghe thấy anh gọi Thời Tịch Ngọc là vợ bà liền vui mừng trong lòng.
.
Thằng nhóc này không nghĩ nói là làm thật , xem ra mình chuẩn bị có con dâu rồi, nhưng vẫn phải thử nó xem nó có thương con gái nhà người ta thật không đây, Thời Tịch Ngọc nghe tên khá quen , hình như là mình đã nghe thấy ở đâu đó rồi? Mà tại sao người phụ nữ của Bắc Minh Phong lại trúng đạn, thằng nhóc đấy không bảo vệ được người phụ nữ của mình à, mình phải sắp xếp một chuyến về Trung mới được.
Cô được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, anh đăng kí phòng dịch vụ tốt nhất cho cô, trong khoản thời gian cô hôn mê , anh vẫn ngồi cạnh cô , tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, anh mệt nên anh đã gục đầu xuống ngủ cạnh cô.
Nửa đêm 2h sáng cô tỉnh giấc , mắt cô mở từ từ ra , cánh tay trái cô rất đau , cô cử động nhẹ làm anh tỉnh giấc, anh thấy cô tỉnh liền cười tay anh nhẹ nhàng xoa lên đầu cô…
"Em tỉnh rồi à…" anh dụi mắt , anh nói giọng rất nhẹ nhàng với cô.
"Tôi không cố ý làm anh tỉnh giấc đâu.
"Không sao , tay em đau à.
"Có chút hơi đau.
.
"Bác sĩ dặn anh là phải cho em ăn no mới được uống thuốc.
.
"Tôi mệt lắm không muốn ăn gì hết , uống thuốc luôn được không.
"Không được, phải ăn gì đấy mới được uống thuốc.
.
"Ừm nhưng mà giờ tối rồi, ai bán gì đâu mà ăn.
.
"Để anh gọi Tuấn Hào mua cháo cho em…
"Ừm.
.
" cô gật đầu với anh, anh đứng dậy hôn lên trán cô một cái , sau đó anh ra khỏi phòng điện thoại cho Tuấn Hào.
.
"Alo, cậu mua cho tôi chút cháo thịt đem tới bệnh viện ngay cho tôi.
.
"Hả.
.
" cậu ta đang say ngủ , thì cậu chủ lại gọi, cậu ta đang chìm vào giấc ngủ say lại bị thức giấc bắt đi mua cháo , cậu ta thật sự bất mãn.
.
"Nghe tôi nói gì không…"
"À dạ vâng tôi sẽ đi ngay…"miệng cậu ta bảo đi , nhưng cậu ta vẫn nằm lì ra trên giường.
.
"Tỉnh ngủ ngay cho tôi, tôi cho cậu 15 phút không có mặt và cháo tại bệnh viện, thì cậu xác định đi.
.
" anh hét lớn vào điện thoại , ông nội cậu ta cũng không dám ngủ nữa , liền đứng dậy thay quần áo vào đi…
Vừa nảy còn dịu dàng với vợ mình mà giờ lại khác , hời, đúng thật là anh chỉ dịu dàng với vợ mình thôi…
Đúng không mọi người?
Anh đi vào lại phòng, anh thấy cô đang cố gắng ngồi dậy , cô không thể tự ngồi dậy, tay cô bị thương nên rất khó khăn trong việc ngồi , anh thấy thế liền chạy lại đỡ cô, anh lấy chiếc gối kê đằng sau lưng cho cô , để cô không bị mõi lưng.
.
"Sao không đợi anh vào rồi ngồi dậy.
.
"Tôi tự ngồi được mà.
.
"Nhưng ít nhất cũng phải cẩn thận , vết thương còn nặng đấy…
"Tôi biết rồi.
.
"Anh không thấy ai ngốc như em