Kình Hân đi nhanh, cô hiện giờ không thể chạy nhanh vì chiếc giày cao gót đang cản trở điều ấy.
Cô mặc ngoài tai những lời ở phía sau, hoàn toàn phớt lờ Ninh Thương Thần.
“Kình Hân!”
Ninh Thương Thần gọi cô không được, tức tốc chạy tới trước mặt cô.
“Chú tránh ra!”
Cô tức giận quá rồi, cũng không muốn muốn thân mật xưng hô anh tôi nữa mà thành chú tôi.
“Đừng giận, tôi…”
Kình Hân đá vào chân anh, anh ta đau quá khuỵu gối ôm chân, nhưng tay anh ta vẫn nắm chặt tay cô, không muốn buông ra.
Cô không vùng ra được, tức giận dọa dẫm:
“Còn không buông nữa, tôi sẽ đá chỗ khác chứ không phải chân anh đâu!”
Kình Hân có không ít kỹ năng để đối phó với mấy người không biết điều, nếu không phải cô đang kìm hãm không tức giận thì bây giờ anh đã phải ôm cái khác để rên rỉ rồi.
“Đừng giận, lúc nãy chỉ là không còn cách nào khác.
Nó cũng chỉ là hành động nhất thời thôi.”
“Nhất thời ư? Anh có nhận ra rằng bản thân đã phạm phải một trong những yêu cầu của tôi khi chúng ta ký hợp đồng không? Tôi đã nói anh không được chạm vào ngưỡng tự do của tôi, và anh tới đây bằng cách nào thế?”
Kình Hân vẫn giả vờ rằng mình không biết anh đến đây bằng cách nào, trọng tâm vẫn là muốn trách móc.
“Anh đã PHẠM QUY rồi!”
Lời của Kình Hân lúc này chẳng khác nào một lời định tội, nếu không có điều gì thuyết phục được cô thì chắc chắn Ninh Thương Thần sẽ không thể nào níu chân cô lại lúc này được.
“Kình Hân tôi thật sự xin lỗi cô, bây giờ tôi phải làm gì để cô tha lỗi cho tôi đây?”
“Ha, muốn tha lỗi ư? Vậy thì quỳ xuống hối lỗi đi?”
Những tưởng đó chỉ là một câu nói đùa mang hàm ý thách thức, vậy nhưng có người lại coi đó là sự thật.
Ninh Thương Thần kép nép quỳ trước mặt cô, thật lòng xin cô tha thứ.
Nghe nói đầu gối đàn ông dát vàng không thể tùy tiện quỳ, vậy mà có kẻ thật sự lại quỳ chỉ vì một câu nói đùa đó ư?
Kình Hân nhìn anh, bất lực như không tin anh sẽ làm vậy, tuy nhiên vẫn không có ý thứ lỗi.
“Anh nói bản thân hành động nhất thời thì có nghĩ cho dài lâu không? Một giây anh làm càn không nghĩ tới hậu quả cũng chẳng nghĩ cho cảm nhận của tôi, anh làm thế chỉ để lên mặt với cái tên trong kia thôi à?”
“Xin lỗi.”
Quay đầu đi, Kình Hân giả vờ như mình chẳng nghe thấy gì cả, khi nãy bọn họ cãi nhau thậm chí còn chẳng cho cô chen miệng vào, vậy bây giờ cô giả vờ điếc cứ coi như là trả thù đi?
Cô biết bản thân không thể giận quá lâu, nhưng chí ít cô phải khiến anh ta cảm thấy thật sự hối hận đối với hành động của mình.
Đối với cô mà nói, bỏ qua một lần thì sẽ có lần thứ hai, nên để chấm dứt ở ngay lần đầu thì phải khiến anh biết rõ cô có thể làm căng đến cỡ nào, lường trước được hậu quả rồi thì anh mới có thể không dám tái phạm.
Kình Hân vẫn rất bình tĩnh, điềm nhiên lơ đãng.
“Nhưng có