Nhân vật không được chào đón đã sớm rời đi, người còn lại đang đứng trước ghế sofa, Kình Hân thì đã lên phòng từ lâu vì để khoảng trống cho Ninh Thương Thần nói chuyện.
“Ông muốn ở lại đây thật sao?”
“Ừm, cả đời ông sinh ra là để làm quản gia, nên làm ở đâu cũng vậy thôi.”
Ninh Tín là ông nội anh, cũng là ba của gia chủ họ Ninh, nhưng ông lại không hề có được một cái danh hiệu tử tế.
Và chính ông cũng từ chối cái danh hiệu đó.
Ninh Tín từ đầu chí cuối đều chỉ có một lòng trung thành với nhà họ Dụ, tư tưởng trung thành đã thấm nhuần và không thể loại bỏ, cho dù đó là con trai ông đi chăng nữa cũng chẳng khiến ông quên mất nguồn gốc của bản thân.
Ông đã sinh ra một con thú dữ cắn chết chủ, bất lực không thể dạy dỗ nên lòng sinh oán, quyết không nhận con, thà làm một lão quản gia không quyền thế cũng chẳng thèm nhìn con trai ông một lần.
Chỉ có duy nhất Ninh Thương Thần là ông thật tâm đối đãi.
Nhà họ Dụ không còn, Ninh Thương Thần cũng được coi là người có một nửa dòng máu của nhà họ Dụ đi.
Mẹ của anh là Dụ Ngư An, so với Ninh Thành thì bà được ông yêu thương từ nhỏ, không kém cạnh gì.
Chỉ tiếc không còn sống nữa rồi.
“Ông có phải bị Ninh Thành ép tới đây để canh chừng tôi phải không?”
Ninh Tín không hề phủ nhận, gật đầu.
“Đúng là Ninh Thành có nhớ ta chú ý đến con.”
Ông ngừng một nhịp khiến Ninh Thương Thần thất vọng rồi lại mỉm cười nói:
“Nhưng ta không phải người của nó, ta tới đây không phải để làm những việc đó.
Hơn thế nữa, ta vẫn luôn đứng về phía nhà họ Dụ, và mẹ cháu thì mang họ Dụ đấy.”
Ninh Thương Thần nắm chặt tay, không nói gì.
Nhà họ Dụ sớm đã chết hết từ lâu, bây giờ chỉ còn lại hai người là anh - người mang một nửa dòng máu của nhà họ Dụ và một người em họ - mang dòng máu họ dụ chính thống.
Chỉ là cậu em kia không muốn dùng thân phận đó lộ mặt thôi.
Khi đó Đại tiểu thư - Dụ Ngư An đang mang thai ôm theo đứa con trai ba tuổi của em trai mình là Dụ Nguyên bỏ chạy dưới móng vuốt của Ninh Thành, một mình bà nuôi nấng hai đứa nhỏ chịu không ít khổ cực, không bao lâu thì qua đời.
Lúc đó Ninh Thương Thần mới chỉ 13 tuổi, còn em họ lớn hơn ba tuổi của anh thì 16 tuổi.
Nhớ đêm đó là ngày Dụ Nguyên trở về nhà sau những ngày từ mặt cha mẹ, mang theo vợ con theo cùng.
Chỉ tiếc về không đúng lúc, vừa mới gặp lại người nhà lại chết chung với cả nhà họ Dụ.
Bọn họ cuối cùng đoàn tụ dưới suối vàng.
“Tại sao ông phải làm thế chứ?”
“Ta có lỗi với nhà họ Dụ, cũng phụ công ơn nuôi dưỡng của lão gia và lão phu nhân.
Bao giờ ta quyên sinh rồi sẽ hối lỗi với họ, còn bây giờ ta phải bảo vệ huyết mạch còn lại của bọn họ.
Nếu không ta không có cách nào để có thể gặp lại họ nơi suối vàng nữa.”
Hai người như cha mẹ, hai người như con cái đang ở dưới hoàng tuyền nhìn lên, ông hổ thẹn chỉ còn cách này.
“Thật lạ, tại sao ông lại có thể sinh ra kẻ tồi tệ đó nhỉ?”
Ninh Thương Thần cảm thấy lời ông ấy nói rất chân thành, hoàn toàn khác xa người cha nói ra vàng bạc lại lạnh lẽo như vàng bạc kia.
“Ninh Thành không giống ta, cũng không giống bà con, bản tính ác độc của nó từ đâu ra ta cũng không rõ, ảnh hưởng đến cả đời con của nó.
Chỉ có