Thiếu nữ xa cách ăn mặc không hề phô trương, chỉ giản dị với một bộ váy đỏ cherry, cổ áo chỉnh tề thân váy dài qua gối.
Ngồi ở quầy rượu một mình, không hề lo ngại mà gọi loại rượu mạnh nhất.
Bộ dạng non nớt, ánh mắt đậm tình, cô thiếu nữ trông phong cách có vẻ chững chạc, khuôn mặt lại như cô bé chưa học xong cấp ba.
Nhưng hình thể quá đỗi trưởng thành, khiến chẳng ai nghĩ cô còn chưa chạm đến ngưỡng tuổi mười tám.
“Cô em, muốn uống với anh một ly rượu không?”
Những kẻ không biết giữ chừng mực, ý định đều vẽ hết lên mặt.
Bọn họ nhìn Ngọc Kình Hân thèm thuồng, không lẽ xem cô là con ngốc, dễ lừa vậy sao?
“Không.” Một từ ngắn gọn, đủ lạnh lùng.
“Đừng vô tình bạc bẽo thế, lại đây anh thương.”
Hắn nhìn môi cô liếm mép, xem ra là muốn cắn, nhưng Ngọc Kình Hân không chút kiêng nể, hất cánh tay không an phận của hắn ra khỏi người mình.
“Tôi nói anh cút, bị đần à?”
Tên đàn ông vô liêm sỉ đó dường như không nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, còn mộng tưởng cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Bản năng săn mồi của hắn bị kích thích, lại càng bạo gan khoác lấy vai cô.
“Em gái, đây không phải điều em muốn sao? Người như em anh gặp nhiều rồi, muốn bao nhiêu? Anh có thể đưa cho em gấp mười lần.”
Ngọc Kình Hân nắm chặt thành nắm đấm, cô muốn đánh người nhưng ngẫm lại vẫn thiếu một lý do.
“Mười tỷ tôi sẽ suy nghĩ, còn không thì cút ngay trước khi tôi khiến tay anh gãy làm đôi.”
“Ah” Hắn kinh ngạc, “Con nhỏ này cũng bạo gan nha, em có biết anh là ai không? Nếu không muốn gặp rắc rối thì ngoan ngoãn theo anh, anh che chở cho.”
Hắn không nói được bằng tiền, ngay lập tức lại nghĩ lấy quyền thế ra ép buộc.
Chỉ tiếc, Ngọc Kình Hân không phải người dễ bị khuất phục như thế.
Cô chuẩn bị cho tên rác rưởi này một trận, lý do đầy đủ có thể cho là tự vệ chính đáng, Ngọc Kình Hân không còn lo sẽ bị bắt vì tội gây thương tích nữa liền trực tiếp đứng dậy, hào hứng muốn đánh.
Không ngờ lại có người ra tay trước cô.
“Á đau đau! May buông tay tao ra thằng chó!”
Quân vô đức, còn vô học.
“Lùi về sau đi.”
Ninh Thương Thần đẩy cô về sau lưng mình.
Bờ vai vững chắc lại lớn như thế tự nhiên xuất hiện trước mặt, nhất thời khiến Ngọc Kình Hân cảm thấy có chút cảm động khó nói.
Hội trường dần trở nên náo loạn, đám người đang tiệc tùng cũng quay đầu nhìn.
Có vẻ như một cuộc đụng độ không thể bị che giấu bởi tiếng nhạc lớn vẫn đang bật.
Lũ nhà giàu có dịp mua vui, đứng cạnh nhau bàn tán về mấy người gây rối.
“Mấy người kia là ai vậy?”
“Ha, một tên là hoa hoa công tử chuyên đi trêu chọc phụ nữ, quá quen mặt rồi.
Nhưng còn tên đang hành hiệp trượng nghĩa kia thì không rõ, hình như là kẻ nào đó vừa mới xuất hiện trên báo, nhưng tôi không nhớ được.”
Tư duy của lũ ăn chơi, thường sẽ không thích mấy chủ đề nhàm chán như bàn về doanh nhân trên mạng xã hội.
Và dĩ nhiên điều đó áp dụng vào hoàn cảnh hiện tại, đám người chỉ biết tiệc tùng này hoàn toàn không biết anh là ai.
“Động vào tên dại gái Trương Hách kia thì to chuyện rồi, hắn ta tự ái là sẵn sàng đem kẻ trước mặt đánh chết để lấy le với gái đấy.”
Trương Hách mất mặt trước lời bàn tán, liền kinh hô lớn giọng:
“Mày có biết tao là ai không? Dám động vào tao, cả nhà mày cũng đừng mong yên ổn.”
“Cô mau đi đi.” Ninh Thương Thần nghiêng đầu nói.
“Nhưng tôi không…”
“Mau đi!”
Ngọc Kình Hân bất đắc dĩ nghe lời, đành rời đi trước.
“Ai cho cô đi?”
Trương Hách ngạo mạn tiến lên lại bị Diệp Dĩnh Dư đứng ra chặn lại.
“Trương thiếu, muốn gây loạn nữa sao?”
“Diệp ca mau tránh ra, em phải xử tên này.
Hắn ngạo mạn quá mức cho phép rồi.”
Trương Hách tức anh ách muốn dạy cho Ninh Thương Thần một bài học.
Thái độ im lặng không nói của anh càng khiến hắn tức càng thêm tức.
“Ồ, vậy sao.” Diệp Dĩnh Dư cười mỉm, “Người đâu, mau đem tên ngạo mạn này vứt ra ngoài.
Tránh mất không khí vui vẻ chỉ vì một vài tên rác rưởi.”
“Diệp ca làm thế lại khó cho em.
Nhưng thôi, nếu anh đã muốn giải quyết mọi chuyện như thế thì em đành nghe theo.”
Trương Hách lầm tưởng còn chưa kịp