Mặt trời lên cao, tia nắng nghiêng ngả trên đầu lũ chim đang vui mừng cất tiếng hót lảnh lót nghe thật vui tai.
Thoang thoảng trong không gian phảng phất mùi hương thật quyến rũ, giúp đánh thức khứu giác của một người vẫn đang say giấc nồng.
“Mùi gì mà thơm vậy nhỉ?”
Kình Hân chui ra khỏi chăn, trông cô bây giờ thật nhỏ bé so với lớp chăn được Ninh Thương Thần “lo lắng” “cuốn” và “gói” cô lại.
Bất ngờ phát hiện người đàn ông đêm qua nằm bên cạnh mình đã biến mất, Kình Hân hoảng loạn lao xuống giường, chạy đi tìm Ninh Thương Thần.
Nhưng cô chỉ vừa kịp xỏ dép, Ninh Tín đã đem thứ được cho là phát ra thứ đánh thức cô dậy đem tới.
Một bữa sáng đầy thịnh soạn đang được đem đến chỗ cô.
“Cô dậy rồi à, vậy mau chóng ăn sáng đi, lũ người hầu mới tới đã chuẩn bị đồ ăn cho cô đấy.”
Kình Hân không có tâm trạng ăn uống, cô lao thẳng xuống giường bỏ qua ông chạy ra ngoài, cô gấp gáp muốn tìm anh vì lo lắng.
“Cô đừng tìm nữa, cậu ấy đã đi từ lâu rồi.”
“Đi? Đi đâu chứ?”
Ninh Tín lắc đầu, ông không khuyên được anh, nên Ninh Thương Thần bây giờ đang ở công ty rồi…
“Ông chủ à! Đừng có miễn cưỡng như thế chứ.”
Hạ Tiểu Can hết lời lo lắng, cậu nhìn khuôn mặt đang cố gắng gượng của Ninh Thương Thần mà thấy tức giận thay.
“Anh cứ như thế này thì sớm sẽ chết đó!”
“Nhỏ tiếng thôi.”
“Nhưng mà!”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, một người phụ nữ không cần đến sự cho phép của Ninh Thương Thần đã tự do tự tại mở cửa bước vào trong.
“Chủ tịch.
Ô, có cả Hạ ca ở đây ư?”
“Hừ, giả tạo.” Hạ Tiểu Can mắng thầm một tiếng.
Hạ Tiểu Can không ưa người phụ nữ này.
Vài năm trước khi Ninh Thương Thần tiếp quản công ty này anh có đi theo hắn đến đây, cũng gặp người phụ nữ này đầu tiên.
Cô ta lúc đó không như bây giờ, mở miệng ra không phải anh em ngọt xớt mà gọi anh là “Hạ Đẳng”.
Cô ta nói rằng đó chỉ là một trò đùa, nhưng đối với Hạ Tiểu Can thì không vui chút nào.
“Hửm, Hạ ca sao thế?”
Hạ Tiểu Can bị người ta phát hiện ra địch ý, không hề né tránh mà cười lại với cô ta:
“Yên Chi, cô vào đây làm gì thế? Không biết tôi và chủ tịch đang bàn công chuyện à?”
“Ấy chết, tôi không để ý.
Nhưng có chuyện gì mà thư ký như tôi lại không thể nghe cùng chứ? Hai người chắc sẽ không làm điều gì mờ ám đâu đúng chứ?”
Ninh Thương Thần sắc mặt vẫn luôn không ổn từ nãy đến giờ, anh nhìn cô ta đầy sự ghét bỏ, nhưng âm vực trong cổ họng anh vẫn cố đè xuống thấp nhất để nói chuyện.
“Chắc cô sẽ không muốn nghe đâu đúng chứ? Thay vì rảnh rỗi ở lại đây thì cô có thể quay đầu ra đến bàn làm việc và ngồi xuống, Tiểu Can sẽ chuẩn bị thêm cho cô không ít việc đấy!”
Hạ Tiểu Can nháy mắt với Ninh Thương Thần, âm thầm cảm kích anh vì đã cho mình thêm vài cơ hội để trả thù cô ả này.
Yên Chi xinh đẹp vuốt mái tóc, chuẩn bị tâm thế thật thoải mái rồi ríu rít đến cạnh Ninh Thương Thần, cô ta lấy lòng anh, đưa mấy ngón tay thon dài có bộ móng dài như mụ phù thủy mát xa đầu cho anh.
“Anh đừng nóng, trông anh căng thẳng quá, để em mát xa cho anh.”
Ninh Thương Thần cố tình cúi đầu, lạnh nhạt chỉnh lại cổ áo nói:
“Hạ Tiểu Can cậu tới đây, đầu tôi có chút nhức rồi.
Còn Yên Chi, cô chuẩn bị tài liệu họp cho chiều nay đi, Ninh Thành ba tôi và anh em tôi chiều nay sẽ tới đây tham dự nên nó rất quan trọng.
Chuẩn bị cho tốt, đừng để ông ấy bận lòng, nếu không vị trí được ấn định của cô mấy năm nay sẽ bị thay thế đấy.”
Yên Chi bị anh lạnh nhạt, rất tức nhưng không dám cãi lại, chưa kể anh cũng nói đúng, coi ta rất sợ mất đi chức vị này.
“Thương Thần anh nói đúng, em sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Cô ta cố gắng mỉm cười hoàn chỉnh, quay lưng thì hậm hực tức tối.
Đi ra khỏi cửa, cô ta quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Can, thấy anh nhởn nhơ châm chọc đắc ý, cô ta liền tức muốn mài răng thành mấy con dao trong miệng.
Yên Chi nghiến răng ken két:
“Đáng ghét!”
Mưu đồ của người phụ nữ nãy không nhỏ, hai người kia không ai không