Trời tối, Kình Hân quay lại nhà Ninh Thương Thần, không nói gì với ai hay có ý định nói, cô bước vào trong phòng ngủ rồi khóa trái cửa, không cho phép ai vào trong.
Hiện Ninh Thương Thần cũng không có ở nhà, chỉ có mỗi Ninh Tín ở lại để quản nhà cùng chăm sóc cho Dĩ Linh.
“Kình Hân, ăn gì đi đã.”
“...”
Cô không trả lời, nhưng ngay lập tức mở cửa hỏi:
“Ninh Thương Thần ở đâu? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
“À… Cậu ấy đang đi công tác ở nước K.
Tạm thời sẽ không trở về được.”
“Nước K?”
“Ừ, có chuyện gì sao?”
Kình Hân im lặng, cô giữ khuôn mặt thản nhiên đáp lại:
“Không có gì, tôi tưởng anh ta giận tôi nên không về nhà… Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.” Nói xong cô trực tiếp đóng cửa, không nói gì thêm.
Ninh Tín thở dài, ông đã nói dối cô, nhưng ông cũng không thể nói, anh vì bị thương nặng nên phải chuyển đến bệnh viện bên đó để chữa trị, tránh tai mắt của Ninh Thành…
Ninh Tín thầm lo lắng: “Mong cậu bên đó vẫn ổn.”
Ngay thời điểm đó tại đất nước K xinh đẹp, nơi mà những bông hồng không nở vào ban đêm và những tiếng gieo hò không phải nỗi đắn đo cho sự xuống cấp của xã hội.
Ninh Thương Thần vẫn còn thức, anh ngồi trên giường hướng ra bên ngoài cửa sổ.
Một bầu không khí tĩnh lặng mà ngợp người, giữa trời là một mảnh trăng được chắp vá bởi không ít đám mây như làn khói độc hiểm.
Khung cảnh trước mắt anh quả thật khiến người ta không thể nào an lòng.
Giữa gian phòng trắng xóa, ánh đèn sáng đến chói mắt đổ xuống người Ninh Thương Thần như một sự khẳng định sự có mặt của một bóng đen phía sau anh.
“Thôi đi nếu cậu muốn giả thần giả quỷ để dọa tôi giật mình.”
Ninh Thương Thần không hoàn toàn bị cảnh đêm nhấn chìm ý thức, anh quay đầu lại như một thói quen, trước mắt anh không phải một khung cảnh thần bí nào, nhưng nó lại khiến anh không khỏi e dè.
Sẽ có hay không nghi hoặc khi người trước mặt so với khi xưa đã thay đổi đến mức chóng mặt?
“Thôi nào anh bạn, ánh mắt kia của cậu lại hướng về phía tôi như thể tôi mới là kẻ thù của cậu vậy?”
Diệp Dĩnh Dư hạ mi mắt, toan bước đến trước mặt Ninh Thương Thần nhưng lại bị anh chặn lại bằng lời nói:
“Không, đứng đó đi.”
“Ôi nào những người bạn, ta không nên có khoảng cách chứ.”
“Tôi nói cậu đứng ở đó!” Ninh Thương Thần hét lớn.
Nhận được phản ứng kịch liệt của anh, Diệp Dĩnh Dư mới ngoan ngoãn đứng lại.
“Thôi nào anh họ của tôi.
Anh nên hiểu rõ chuyện tôi có mặt ở đây là gì chứ?”
“Thừa Sênh để anh lên đây à?”
Sau khi đưa ra lời gợi ý, Diệp Dĩnh Dư lại giả vờ ngạc nhiên:
“Có vẻ như việc tôi kết được bạn mới không thể qua mắt được cậu nhỉ?”
Ninh Thương Thần giữ nguyên mi tâm, ánh mắt nhìn Diệp Dĩnh Dư trước mặt cũng không chút cảm tình nào.
“Tôi không muốn nói về những chuyện cậu định làm sắp tới.”
“Sao cơ, cậu định không tham gia à?”
“Con đường chúng ta hướng tới không giống nhau, từ đầu đã vậy.”
“Tiếc thật, nếu có cả cậu thì sẽ vui lắm.”
Diệp Dĩnh Dư bày ra bộ mặt tiếc nuối, khi đó Ninh Thương Thần lại chẳng chút dè chừng nào, trầm giọng đặt câu hỏi:
“Dạo gần đây tôi nghe một số thông tin thật quái đản…”
“Chắc nó không quái đản bằng vẻ mặt cậu khi này đâu haha!”
“Nghe nói cậu đang giữ người nào đó… Có thật không?”
Khóe