Ninh Viễn mặc kệ hai người em của mình, hắn đi nhanh đến chỗ Thịnh Yên.
Thịnh Yên thấy thế thì lùi lại, dường như nụ cười quái gở của hắn làm cô biết hắn có ý định không tốt.
“Anh đừng có lại đây đấy.”
Ninh Viễn cười rác rưởi, hắn bất chấp nắm lấy cổ tay cô, kéo lại gần chỗ mình.
“Sao thế? Không phải khi nãy em nhìn anh mãi sao? Còn ngại gì nữa, anh biết em cũng thích anh mà.”
Không ai nói cho hắn, hắn liền nghĩ người ta nhìn hắn mê đắm.
Hắn tự tin quá hay là do ảo tưởng đây…
Ninh Từ Siêu thấy tên anh trai kia lại làm mất mặt, lắc đầu ngán ngẩm.
Biết trước vậy anh đã nói Ninh Thành nhốt tên này ở nhà cho khỏi ra ngoài gây họa.
Thịnh Yên quay đầu nhìn Ninh Thương Thần cầu mong sự giúp đỡ, nhưng đổi lại là sự thờ ơ của anh.
“Ninh Thương Thần, cô ấy nhìn chú kìa.
Mau ra giúp cô ấy đi.”
“Tôi không thích lo chuyện bao đồng, nếu anh thích thì cứ việc.”
“Hầy, cái tên này đúng là chẳng mong chờ được gì.”
Ninh Từ Siêu bắt buộc phải chạy ra thu dọn tàn cuộc, Ninh Viễn bị cậu phá hỏng chuyện hay, làm phía bên đó cũng rất nhộn nhịp.
Chẳng qua Ninh Thương Thần cũng chẳng lo về chuyện ấy.
Anh thản nhiên ngồi uống rượu, cảm thấy tâm trạng tốt hơn rồi thì ngồi yên tĩnh, ai có tới làm phiền cũng chẳng quan tâm.
Nhưng rồi ngồi không chán quá, anh lại tiếp tục uống rượu.
Ninh Thừa Sênh đến ngồi cạnh anh, anh cũng chẳng biết.
Chỉ đến khi có người đến bên cạnh cướp lấy ly rượu của anh đặt ra chỗ khác, anh mới ngừng lại động tác.
Ninh Thuong Thân không muốn để tâm nên cũng chẳng chú ý, cánh tay vươn ra cướp lấy ly rượu của anh lại là của một người con gái.
“Hiếm thấy cái tên mặt như khúc gỗ như anh cũng có ngày bày ra điệu bộ buồn thảm này.
Cô đơn quá à? Bạn nhảy của anh đâu?”
“Chúng ta không thân đến thế đâu Ninh Thừa Sênh.”
“Ừ cũng phải, tôi cũng không định làm thân với anh đâu.” Ninh Thừa Sênh đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, “Chúng ta đi thôi, người bạn bí mật của tôi.”
Ninh Thừa Sênh nắm lấy tay người con gái kia bước đi.
Tuy chỉ có bước vài bước, bọn họ lại gây đến không ít sự chú ý.
Người trở thành tâm điểm đó, lại là người bạn bí mật mà anh ta dẫn tới.
Mọi người khi nãy bị chuyện xấu mặt của Ninh Viễn phân tán cũng dần tập trung lại, khi đó bọn họ mới phát hiện có một đại mĩ nhân đã xuất hiện từ lúc nào không hay.
“Cô ta là ai? Xinh đẹp hơn cả chủ tiệc rồi.”
“Trong tiệc không ít người diện đầm dạ hội màu đỏ, vậy mà cô ta nghiễm nhiên trở thành bông hồng nổi bật nhất? Thậm chí còn chẳng ai biết cô ta?”
Ninh Viễn trố mắt nhìn, biểu hiện vừa bất ngờ vừa trầm trồ, nói:
“Cô ta vẫn còn sống à? Bất ngờ thật.”
Ninh Từ Siêu khi thấy cô nàng bước đi bên cạnh Ninh Thừa Sênh, lại nheo mày khó hiểu.
“Sao cô ta lại đi bên cạnh thằng nhóc đó?”
Ninh Thương Thần lại từ từ ngẩng đầu, trước mắt anh là hình bóng của một người anh không bao giờ quên được.
“Sao lại có thể? Kình Linh? Là em thật hay là do anh say mất rồi?”
…
Kình Hân sau một ngày đi phá phách thì cô cũng đã dừng chân trở về nhà của mẹ cô.
Cô đem cả mấy thứ cô cuỗm được mang về cho bà ấy, tiện thể cải trang thành thằng con trai lâu lâu về nhà một lần của bà để không làm bà thấy lo lắng về sự mất tích quá lâu của Hàn Nguyên Hạ.
Cô ngồi trong phòng, ngoại trừ mấy đồ trang sức cô đem về như món quà bù đắp, trên giường của cô lại xót lại một món đồ được người ta tặng.
“Cái đầm dạ hội này thật xinh đẹp, mình nghĩ là mình sẽ dùng đến nó.”
Vừa được một lúc, điện thoại của cô lại có người gọi tới làm phiền.
“Alo? Cho hỏi ai vậy?”
Vì là số lạ, nên cô cũng chẳng biết đối phương là ai cả.
“Là em đây.”
“Em? Hàn Nguyên Hạ, cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy vẫn ổn chứ?”
“Ừm em vẫn ổn, em muốn gặp chị để nói chuyện này.”
“Ở đâu? Cậu định về nhà bây giờ sao?” Kình Hân có chút giật mình.
“Không phải ở đó.
Chút nữa sẽ có người đến đón chị.
Đừng nghi ngờ hắn, hắn sẽ đưa chị đến gặp em và chúng ta sẽ nói về chuyện của Kình Linh.”
Hàn Nguyên Hạ tắt máy, vừa hay đúng lúc này bên ngoài có tiếng chuông cửa.
“Đến đây đến đây!” Lưu Nhạc mở cửa, thấy người kia tới thì niềm nở chào mừng.
“Tiểu Sênh đến chơi à? Mau vào trong phòng đi, Tiểu Hạ đang ở trong phòng đó.”
Kình Hân bước ra ngoài, nhìn thấy Ninh Thừa Sênh cũng đang nhìn mình, ngại ngùng hai bên bốn mắt nhìn nhau.
“Cô…”
Kình Hân không mong muốn chuyện này bại lộ, nhảy lên khoác vai anh, sau đó kéo anh ra ngoài.
“Aha, bọn con còn có chuyện nói, mẹ cứ tiếp tục làm việc đi nha!”
Kình Hân đổ mồ hôi hột, tức giận liền đổ lên đầu anh ta:
“Cái tên này, có biết dọa chết người ta rồi không hả?”
“Cô đóng giả cậu ta để qua mặt mẹ mình à? Trông hài lắm.”
“Hài cái gì chứ.
Anh vẫn nên đi vào chuyện chính, đưa tôi đến gặp Hàn Nguyên Hạ đi.”
“Đừng gấp, cô lên xe của tôi đi, chúng ta ngay lập tức đi vào chuyện chính.” Ninh Thừa Sênh cười gian manh.
Nếu không phải Hàn Nguyên Hạ bảo phải tin anh ta, cô cũng sẽ không đánh giá cao sự uy tín của anh ta.
“Nửa đường anh sẽ không lật lọng đem tôi đi bán chứ?”
“Cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi.”
Cô xùy nhẹ, không thèm muốn tiếp chuyện với anh ta nữa.
Bọn họ cứ như thế im lặng suốt cả chặng đường.
Hàn Nguyên Hạ ngồi trong phòng, sắc mặt cũng đã khá hơn rất nhiều, cậu bây giờ hoàn toàn ổn và tỉnh táo để nói ra những lời minh mẫn nhất.
Cánh cửa được mở ra, cậu hơi gượng cười chào mừng:
“Chị đến rồi.”
“Ừ.” Kình Hân chạy đến chỗ cậu tay bắt mặt mừng sau từng ấy ngày không gặp mặt.
Cậu đã khỏe hơn, khí sắc cũng rất tốt, nhưng không hiểu sao trên mặt cậu lại vương buồn.
“Sao thế Hàn, vẫn còn ám ảnh chuyện ngày hôm trước à?”
“Có chuyện này em phải xin lỗi chị.
Chuyện ngày hôm trước… là em nhầm rồi.”
“Chuyện ngày hôm trước?”
Hàn Nguyên Hạ thở dài, nắm tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Chị nghe em nói, người hôm trước em nhìn thấy không phải Kình Linh, chị ấy chết rồi.
Không còn khả năng còn sống đâu.”
Niềm tin giống như bị người ta cướp mất, Kình Hân sốt ruột, không nhịn được mà nói:
“Sao tự nhiên em lại nói