Kình Hân bị ép đem đi, giãy dụa bất thành trên vai anh.
Thấy cô không nghe lời như thế, Ninh Thương Thần ném cô vào một căn phòng rồi nhốt lại.
Anh muốn cô bình tĩnh lại, nhưng chỉ càng khiến Kình Hân giận dữ thêm.
“Anh thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”
Ninh Thương Thần ngồi bên ngoài, dựa vào cánh cửa, ngồi gục xuống bất lực nói:
“Nếu thả em ra mà em muốn đi làm hại Ninh Viễn thì tôi không thả đâu.”
Kình Hân đập cửa, vừa uất ức vừa bất mãn: “Không phải anh biết chị tôi sao? Không phải anh cũng muốn giết hắn như tôi sao? Tôi không cần biết anh vì lý do gì mà thay đổi ý định, nhưng tôi nhất quyết không bỏ qua cho hắn.”
“Nếu em biết tôi có nỗi khổ riêng rồi thì đừng cô chấp nữa, dù có như thế nào em cũng phải nằm yên ở trong đấy.
Tôi sẽ không để em đi đâu cả, cho tới khi em thật sự bình tĩnh lại.
“Anh muốn tôi bình tĩnh bằng cách nào đây? Tôi sắp phát điên mất rồi!”
Kình Hân không đập cửa nữa, cô mệt mỏi rê người trên cánh cửa, cuối cùng cũng chịu ngồi im, nhưng tiếng khóc lại vang ra bên ngoài.
Ninh Thương Thần nghe thấy hết, vậy nên anh chỉ âm thầm ngồi bên ngoài, không nói gì cả.
Anh biết cô mệt rồi, khóc xong một trận thì cô sẽ ngủ yên trong đấy.
Anh cũng sẽ yên lòng.
Hoặc đó chỉ là do Ninh Thương Thần nghĩ như thế, nếu không ai nhắc cho anh thì chắc anh cũng không biết trong lòng mình đang rỉ máu.
Diệp Dĩnh Dư khi đó đi qua ngồi xuống trước mặt anh cười nhạo:
“Thương Thần, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tôi nói cậu sớm sẽ hối hận vì bảo vệ Ninh Viễn mà.
Nếu từ đầu cậu đi cả tôi, thì chắc bây giờ cậu cũng không tuyệt vọng đến mức khóc ra máu như thế đâu.”
“Tại sao không nói cho tôi biết?” Ninh Thương Thần ngước mắt lên, nhìn Diệp Dĩnh Dư hồi lâu.
“Ha, tôi nói cậu ngu ngốc quả nhiên không sai.
Tôi không nói cho cậu sao? Tự hỏi bản thân mình đi.
Trời tối rồi, tôi nghĩ cậu sẽ có một giấc ngủ ngon sau khi khi tôi rời đi đấy.” Diệp Dĩnh Dư chỉ để lại một câu khó hiểu rồi quay lưng bước đi.
Tiếng bước chân xa dần, Ninh Thương Thần ngồi dưới đất lại có vẻ nghe rõ hơn, âm thanh ma mị quá, anh vậy mà cứ như bị thôi miên đi, ánh sáng trước mắt bỗng vụt tắt, anh đơ ra như tượng đá như nhìn thấy những điều không tưởng…
“Dục Thanh, anh làm sao thế?”
“Hả? Ừ, anh không sao.”
Dụ Dục Thanh ngồi trên bãi đất, đôi mắt thu lại ý buồn, anh vừa mới ngây ra mất một lúc.
Kình Linh đi tới, kéo anh ta dậy.
“Chúng ta về thôi, chắc Dư với Uyên Thư đang đợi chúng ta ở nhà đấy.
Không nên để bọn họ chờ quá lâu phải không?”
Anh gật gù, đồng thời bật dậy đi cùng với Kình Linh.
Bọn họ cứ vậy đi trên đường, khắp phố vắng vang lên tiếng bước chân của hai người bọn họ.
Chỉ hai bọn họ âm thầm đi cạnh nhau, yên bình đến lạ.
“Đi cùng em thế này thích nhỉ? Lần trước nghe em bảo về nhà, anh còn nghĩ em sẽ không quay lại nữa cơ.”
Kình Linh nghĩ ngợi gì đó, bỗng cười phá lên:
“Haha, nghe anh nói cứ như thiếu nữ buồn thảm chờ chồng đi chiến trận về vậy.
Nhưng em cũng đâu phải đi đánh trận đúng không?”
“Ừ, chắc do anh nghĩ nhiều.”
Không hiểu sao hôm nay Dụ Dục Thanh lại kì quái như thế, anh vậy mà không hùa theo cô cợt nhả mà rất nghiêm túc.
Tự dưng như thế, Kình Linh lại có chút lo lắng.
“Anh sao thế? Em thấy anh không ổn đâu—”
“Đừng rời xa bọn anh nhé! Anh cũng sẽ cố gắng làm điều ấy.”
“Anh nói cái gì kỳ cục vậy… chúng ta không ở cạnh nhau thì ở đâu.
Anh định rời nhóm à?”
“Không, anh chỉ đang nói về chuyện nếu như thôi.”
“...” “Em không thích anh nói những chuyện như thế đâu.
Nói thật đi, có phải anh có chuyện gì giấu em không?”
Dụ Dục Thanh cúi đầu phủ nhận:
“Anh không có.”
“Anh… thật hết nói nổi.
Nếu anh đã muốn giấu thì giấu một mình đi.
Em không muốn nói gì với anh nữa.”
Kình Linh tức giận bỏ đi trước, cô nàng đỏng đảnh này khá là thù dai, không chừng bọn họ sẽ không thể nói chuyện với nhau trong một vài ngày cho xem.
Biết là vậy, nhưng Dụ Dục Thanh lại không định chạy theo dỗ dành, anh ta quay người lại, nhìn chằm chằm vào một con hẻm, lạnh lẽo nói:
“Ra ngoài đi, tôi biết ông đang trốn bên trong đó.”
Không gian im ắng, dường như chỉ có một mình anh ở đây.
Không ai đáp lại lời nói cứ thể như đang nói một mình của anh cả.
“Nếu còn không ra, tôi sẽ là người lôi đầu ông ra đấy.”
Quả nhiên nói như vậy có tác dụng, Ninh Thành bước ra với nụ cười không thể nào giả dối hơn.
“Con trai của ta, nói như vậy là hơi hỗn rồi đó.”
“Tôi cảnh cáo ông lần cuối, đừng có cố tình thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.” Dụ Dục Thanh cầm nhành cây nhỏ chỉ thẳng vào yết hầu ông ta, “Và cũng đừng có toan tính bất cứ điều gì để đưa tôi về cái nơi ông gọi là nhà kia.
Tôi không có hứng thú.”
“Ôi dào, ta còn chưa làm gì với con mà? Đừng vội quyết định như thế, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Nghe ra ý nói không sạch sẽ, Dụ Dục Thanh lại tiến lên một bước, nhành cây nhỏ chút nữa đâm vào cổ ông ta, vậy nhưng ông ta không thấy nguy hiểm còn cười:
“Ta biết con không dám làm gì ta đâu.”
“Vậy