Anh Huy, em biết anh sẽ không bỏ rơi em mà.
Vừa đến sân bay, bóng dáng cao gầy xinh đẹp của Bình Nhu chạy lao đến chỗ anh.
Cô ta choàng tay ôm cổ anh, còn cố tình hôn vào cổ áo màu trắng trên người anh..
Son môi đỏ rực đã in hằn dấu vết đặc trưng của người phụ nữ trên áo.
Nhưng Mã Thiệu Huy lơ đãng không để ý tới.
Anh kéo tay đẩy Bình Nhu tách ra khỏi người mình.
Vẻ mặt nhăn nhó khó chịu:
- Cô tới đây làm gì, đã vậy còn bất cẩn làm mất hành lý.
Bình Nhu mặt dày mặc kệ anh giữ khoảng cách với mình, cô ta cứ lấn tới khoác tay vào cánh tay anh, giọng nói làm nũng trẻ con:
- Người ta tới để đi du lịch, đi tắm biển đó, ai mà nghĩ tới việc lạc mất hành lý chứ! Em thật đáng thương mà.
Khoé mắt rướm vài giọt.
Mã Thiệu Huy thấy phiền và chán ghét.
Tay gạt cô ta ra thêm lần nữa, anh nhanh chóng bắt xe đưa cô ta đến khách sạn gần đây.
Sau khi đưa đến phòng, anh nói:
- Cô biết thân biết phận mà ở im đây.
Còn hành lý nhất định ngày mai sẽ đem trả về cho cô.
Không đợi Bình Nhu kịp trả lời, anh vội vàng xoay người rời đi.
Đi được vài bước thì phía sau kêu lên tiếng hét đau đớn.
Mã Thiệu Huy quay đầu nhìn, Bình Nhu nằm ngã lăn trước cửa phòng.
Tư cách là đàn ông, anh không thể để trơ mắt người con gái ngất xỉu trước cửa phòng được.
Lỡ xui rủi có người đi ngang qua và đột nhập vào phòng thì sao.
Thất trách nhất vẫn là sẽ hại đời Bình Nhu.
Nghĩ vậy, Mã Thiệu Huy cả kinh vội chạy tới đỡ cô vào phòng.
Đặt trên giường, anh đưa tay tới điện thoại bàn, muốn gọi nhân viên nữ lên hỗ trợ.
Ai ngờ Bình Nhu mở mắt ra.
Cô ta kéo Mã Thiệu Huy nằm xuống giường, còn mình thì ngồi đu lên eo anh.
Mã Thiệu Huy quát mắng:
- Cô đang làm cái trò gì vậy.
Bình Nhu gấp rút cúi đầu hôn anh.
Bên trong miệng cô ta chảy ra chút nước lạ, tất cả đều đưa vào miệng anh, cổ họng ướt đẫm dòng nước kỳ lạ.
Mã Thiệu Huy tức giận, gân trán nổi lên, anh thô bạo hất đẩy cô ta ra.
Bình Nhu theo quán tính té xuống sàn.
Cổ tay bị trật đau.
Bình Nhu rơi nước mắt:
- Anh, tay em đau quá!
Mã Thiệu Huy chạy vào nhà vệ sinh súc miệng, cố gắng nôn ra nhưng không được.
Anh đi tới bắt lấy hai bả vai Bình Nhu lay mạnh:
- Cô vừa cho tôi uống cái gì? Nói mau.
Bình Nhu đã từng thấy anh điên cuồng đánh người, vẻ mặt lúc này y hệt như lần đó.
Cô ta dám làm nhưng không dám nhận hậu quả đáng sợ.
Cả người co rút lại, chân tay run rẩy, đầu lắc nói:
- Em....!Em....
- Nói!
- Là thuốc kích d*c, em không cố ý!
Bình Nhu nắm tay anh, nước mắt chảy dài hai bên, nức nở cầu xin.
Mã Thiệu Huy ném cô ta ra xa, cả cơ thể tiếp tục đập vào sàn.
Anh vội bắt xe chạy về lại khách sạn.
Trên đường đi, mồ hôi chảy nhễ nhại, hơi nóng trong người cuộn trào khắp nơi, đặc biệt là phần bụng dưới.
Lồ ng ngực cồn cào khó chịu.
Cố lắm mới về được đến phòng 419.
Bóng tối bao trùm, Mã Thiệu Huy không nhìn thấy đường đi, anh vấp chân ngã bịch xuống, âm thanh rõ to vang vọng trong phòng.
Tiết Nhiên Ly dù đã ngủ say nhưng vẫn bị tiếng động làm tỉnh giấc.
Lại nhớ đây chẳng phải nhà mình, Mã Thiệu Huy cũng chưa có về, cô cảnh giác đứng dậy, kế bên ghế sô pha có cái gạt tàn thuốc, cô cầm chặt trên tay.
Bước chân chậm chạp mò đến vách tường để tìm đèn ngủ.
Tiếng rên dưới đất phát ra.
Tiết Nhiên Ly sợ hãi hét lên:
- Ai đó! Tôi đã báo công an rồi đấy!.
- Nhiên Ly.....
Giọng nói quen thuộc mà cô đã khắc sâu trong trí nhớ.
Cô chạy đến chỗ công tắc đèn.
Ánh sáng giây lát chiếu rọi căn phòng sang trọng.
Mã Thiệu Huy nóng nực, cơ thể lăn lộn dưới đất khó chịu.
Tiết Nhiên Ly lần đầu gặp tình trạng khác thường, cô chạy tới đỡ anh đứng lên.
Anh bảo nóng, cô liền vội cởi áo anh ra.
Cởi lột đến mức cả người chỉ còn khoác lớp da thịt màu đồng.
Cơ thể săn chắc, bụng rõ 6 múi, đường mỹ nhân ngư hai bên ẩn hiện quyến rũ, nó dần khuất đi dưới lưng quần của anh.
Tiết Nhiên Ly nào dám nhìn lâu, tay đụng vào làn da màu đồng, hơi nóng kỳ lạ tiếp xúc bàn tay.
Nghĩ rằng anh bị sốt, cô lật đật chạy vào nhà vệ sinh thấm ướt cái khăn lạnh lau người giúp anh.
Trở ra bên ngoài, Tiết Nhiên Ly ân cần chăm sóc anh, nhưng cả người run rẩy vì sợ anh sẽ gặp chuyện không may.
Trong đầu hàng vạn suy nghĩ tiêu cực.
Lỡ như đứa bé còn chưa sinh ra, mà anh đã gặp nạn sớm hơn thì sao?
Cả người sợ hãi run lên, cô cắn răng chịu đựng không được khóc lóc.
Mã Thiệu Huy nâng mí mắt nặng nề, anh nhìn bóng dáng của cô