Tiết Nhiên Ly mở cửa phòng, nhìn thấy quần áo đêm qua của hai người vẫn còn rải rác nằm dưới đất.
Cô đỏ mặt cúi người thu dọn đồ đạc.
Nhưng lần này Mã Thiệu Huy nhanh tay hơn cô.
Anh lướt tay qua người cô, cúi thấp người nhặt lên chiếc váy bị xé rách.
Tiết Nhiên Ly nhìn, tất nhiên sẽ nhớ lại những cảnh tượng táo bạo lúc đó.
Cô thấp đầu tự giật lấy đồ trên tay anh, giọng nói trách móc nhỏ:
- Chiếc váy này là Mã Du chọn cho em đó, anh làm hư hết cả rồi.
Mã Thiệu Huy cũng có chút tội lỗi, anh thấp giọng:
- Xin lỗi em, do hôm qua tôi hơi thiếu lí trí...
Ngại nói tiếp về vấn đề nhạy cảm, Tiết Nhiên Ly vội làm việc để trốn tránh anh.
Cô cúi người nhặt lên từng mảnh đồ rơi rãi.
Tay vươn tới cầm áo sơ mi của anh lên, vô tình nhìn thấy vết son ngay cổ áo.
Tay cô khựng lại, rồi nhớ đến tin nhắn vừa nãy chị Bình Nhu gửi.
Cô gượng cười chính mình.
Bản thân ngu ngốc dễ tin lời anh nói.
Tiết Nhiên Ly biết rõ kể từ giây phút rơi vào mối tình này, cô chính là kẻ thua cuộc sẵn từ vạch đích.
Từ phía sau đổ bóng người anh lên phía trước, biết anh đi tới gần mình, Tiết Nhiên Ly vô thức giấu đi chiếc áo sơ mi trên tay.
Cô xoay người cố gắng trấn tĩnh.
Ai ngờ trên tay anh cầm chiếc quần lót nhỏ của cô, anh đưa tay ra tới trước mặt cô:
- Của em đây!
Tiết Nhiên Ly xấu hổ, vội giật lấy rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Giặt đồ bằng tay xong, Tiết Nhiên Ly đấm vai đi ra ngoài.
Dáng vẻ mệt nhọc.
Mã Thiệu Huy nhìn thấy, anh chậm chạp đi tới mát xa cổ giúp cô.
Tiết Nhiên Ly bất ngờ nên hơi rùng mình.
Muốn tách ra khỏi anh nhưng anh kìm chặt không cho cử động.
Bất đắc dĩ phải để anh đấm lưng và xoa cổ giúp mình.
Cô thế mà lại mơ màng tận hưởng ngủ thiếp đi.
Mã Thiệu Huy thấy cô đã ngủ say, anh dịu dàng lật người cô lại và đắp chăn giúp cô.
Vẻ mặt hiền lành giống với người anh trai khi xưa trong ký ức của Tiết Nhiên Ly.
Chỉ là lần này cô chưa kịp nhìn đến thì đã ngủ say.
Điện thoại trên bàn reo chuông báo thức.
Tiết Nhiên Ly đừ người ngồi dậy, cô với tay lấy điện thoại tắt âm thanh nhức tai.
Bầu trời phía ngoài đã tối đen như mực.
Căn phòng cũng chỉ tồn tại ánh sáng đèn ngủ nhỏ xíu, chỉ đủ sáng một góc trong phòng.
Giọng khàn khàn khô khốc:
- Thiệu Huy? Anh có ở đây không?
-....!
Âm thanh im lặng, biết anh không ở trong phòng.
Cô bỗng nhiên nhớ đến chị Bình Nhu.
Chắc có lẽ....!Anh đang ở cạnh chị ấy rồi.
Tiết Nhiên Ly muốn cười nhưng chẳng thể.
Cô vẫn chưa hiểu, rốt cuộc đêm qua vì sao anh lựa chọn cô? Tại sao không ở lại lâu hơn bên cạnh chị ấy? Mà quan trọng nhất....!Là ai đã bỏ thuốc chơi xấu anh?
Cô đau đầu đưa tay day trán.
Ngủ cả buổi chiều khiến cô mệt hơn rất nhiều.
Nhưng không ngủ thì chẳng thể chịu đựng được.
Tiết Nhiên Ly xoa bụng chào bé con, sau đó đứng dậy lần mò công tắc đèn.
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt trước.
Rửa sắp xong thì nghe bên ngoài có tiếng động, cô nhạy cảm lắng nghe đi ra ngoài nhìn thử.
Cửa phòng mở chốt cửa, Tiết Nhiên Ly đưa mắt nhìn xem, thấy Mã Thiệu Huy đẩy xe đồ ăn đi vào.
Mùi thơm thoang thoảng cả căn phòng.
Anh thấy cô đã thức dậy, liền lên tiếng:
- Chắc em đói rồi đúng không? Tôi đem đồ ăn vào đây.
- Em cảm ơn.
Tiết Nhiên Ly ngồi vào bàn ăn.
Cô chậm rãi ăn bữa cơm được tận