Trên chiếc xe đen vừa chở Bình Nhu rời đi, tiếng ồn ào cãi vã bên trong cứ liên hồi phát ra.
Bình Nhu dùng giọng điệu chanh chua nói chuyện:
- Ông mau xem lại đứa con gái hoang của mình đi.
Tại cô ta mà tôi bị anh Huy tống vào ngục giam đó.
Đúng là đáng chết mà.
Cô ta đá vào phần ghế tựa lưng của Tiết Chính.
Dáng vẻ tùy ý mà làm càn với người đáng tuổi cha chú.
Tiết Chính thì chẳng nói gì.
Ông ta cười lấy lòng Bình Nhu:
- Con cứ yên tâm, ta nhất định sẽ bắt nó ly dị ngay.
- Nếu đã thế, sao ngay từ đầu ông còn để cô ta gả vào đó làm gì.
Cũng tại ông ham mê tiền bạc, bán rẻ con gái của mình.
Vừa nói đến đây, Bình Nhu bắt đầu cười mỉa mai, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiết Chính thông qua kính chiếu hậu.
- À quên, cô ta là đứa con hoang của vợ cũ ông mà.
Đã làm gì có máu mủ đâu chứ.
Đúng là nực cười.
Tiết Chính siết chặt ngón tay vào vô lăng, khuôn mặt vốn đã đầy nếp nhăn, nhưng vì nheo mày mà hiện rõ hơn nhiều.
Bình Nhu như nghĩ ra gì đó hay ho.
Cô ta tiến sát lại gần Tiết Chính.
Tai kề gần sát tai ông ta, thổi phù một hơi vào, miệng cười cười gian xảo nói:
- Nếu con nhỏ đó mà biết ông không phải cha ruột, mà thân phận chỉ là đứa con hoang rẻ rách, và cha ruột là kẻ cưỡng hiếp mẹ mình.
Ông nghĩ thử xem, nếu biết được, liệu cô ta có bị sảy mất cái thai không? Đứa bé đó chắc cũng gần bốn tháng rồi.
Giờ mà sảy, thì cái chân, con mắt, cái tay, tất cả đều bị hút ra khỏi cơ thể.
Bình Nhu ngồi về lại vị trí cũ, chân dài gác lên băng ghế phía trước, bàn chân lắc lư ung dung nói tiếp:
- Cái thai mà mất, thì coi như cô ta vô dụng rồi.
Nhà họ Mã nhất định sẽ ruồng bỏ cô ta đi, rồi sau đó họ sẽ tới cầu xin tôi sinh cho anh Huy một đứa con nối dõi.
Ha ha, thú vị quá đúng không nào?
Tiết Chính nghe thấy lời nguyền rủa mà cô ta nói, ông giật mình không dám tin, vì sao đứa con gái ruột này của ông có thể nói ra mấy lời tàn nhẫn vô nhân đạo đến thế.
Ông cắn răng cảnh cáo Bình Nhu:
- Con không thể làm chuyện trái luân thường đạo lý được.
Sẽ gặp quả báo đó.
- Ông còn dám nói ra mấy lời đó à, đáng ghê tởm.
Là ông sợ tôi bị quả báo, hay là đang sợ cô ta biết được sự thật là phỉ nhổ việc làm của ông đây?
Bình Nhu chế giễu ông ta.
Nếu ông ta thật sự tốt đẹp, thì lúc Tiết Nhiên Ly mới 10 tuổi, ông ta đâu có nên bỏ rơi đứa bé ở căn nhà tồi tàn đó.
Nghe nói lúc đó tệ nạn xã hội đầy rẫy, đặc biệt chúng luôn tập trung ở những khu ổ chuột nghèo nàn.
Liệu đứa trẻ 10 tuổi có thể ngăn chặn được vấn nạn kinh tởm đó sao?
Lời cô ta nhắc nhở khiến Tiết Chính rơi vào trầm tư.
Khi biết tin Tiết Nhiên Ly không phải con ruột của mình, ông cực kỳ tức giận, sau đó ly dị lập tức với mẹ của Tiết Nhiên Ly.
Mỗi khi nhìn khuôn mặt trẻ con đó, hình bóng của sự nhục nhã cứ ẩn hiện.
Tiết Chính cáu gắt muốn vứt bỏ đứa con hoang này.
Cho dù nó có chết tàn chết dại cũng được.
May mắn ông ta xin đậu việc làm tài xế cho nhà họ Mã, lương cao, còn có thể ở tại nơi làm.
Nhờ thế mà Tiết Chính mới có cơ hội quang minh chính đại bỏ rơi đứa con hoang đó.
Nhớ lại những sự việc trong quá khứ, Tiết Chính không hề dằn vặt bản thân.
Hiện giờ ông ta chỉ xem Tiết Nhiên Ly là công cụ hái ra tiền.
Gả cô vào nhà họ Mã, thì xem như cả đời còn lại ông ta chẳng cần làm gì hết.
Ban đầu, lúc biết chuyện Tiết Nhiên Ly có mối quan hệ thân thiết với con trai nhà họ Mã.
Ông ta cực kỳ vui mừng.
Trong lòng còn cầu mong cô gả cho Mã Thiệu Huy.
Nhưng thời gian cứ trôi, đứa con hoang ngu dốt của ông cứ mập mờ với tên Mã Thiệu Huy, việc yêu thầm đã thể hiện ra rõ vậy mà lại không dám bày tỏ với tên đó.
Tiết Chính có mấy lần về nhà cũ quậy phá, nhưng Tiết Nhiên Ly còn bướng bỉnh hơn cả ông ta.
Cứ gặp nhau là gay gắt, một câu hoàn chỉnh còn nói chẳng xong.
Bực dọc lái xe quay về.
Không ngờ tới Tiết Chính trên đường đi gặp ngay tình đầu của mình.
Sau đó lại phát hiện hoá ra mình có con rơi.
Mất niềm tin