Tiết Nhiên Ly đem bỏ điện thoại vào túi xách, cô đã tắt nguồn điện thoại.
Lúc này bản thân cần sự yên tĩnh, không muốn bị mấy tin nhắn rác quấy rầy.
Cô dịu dàng ngồi bên giường bệnh chăm cho Mã Du.
Nước ấm trong chậu có nhiệt độ thoải mái, cô nhúng cái khăn mềm mại vào, rồi vắt ráo, đưa tới lau người cho Mã Du.
Động tác tỉ mỉ, chu đáo vô cùng.
Trong mắt cô giờ đây chỉ còn mỗi Mã Du, cậu là nguồn an ủi tâm hồn của cô lúc này.
Nhìn khuôn mặt ngủ say yên ổn, môi cô cong lên ngọt ngào.
Đang chú tâm làm việc, cửa phòng phía sau mở toang ra.
Nghe tiếng động như thế, hẳn là người chồng cô rất yêu thương - Mã Thiệu Huy.
- Anh đến rồi sao?
Tiết Nhiên Ly như mặt nước tĩnh lạnh trong đêm, vừa yên ả vừa lạnh lẽo.
Các chú đom đóm về đêm còn sợ hãi chẳng dám chạm vào mặt nước ấy.
Mã Thiệu Huy thở dốc, anh chạy quá sức để đến phòng của Mã Du.
- Em bình tĩnh nghe anh nói đã....
- Không cần đâu, em hiểu, em hiếu hết về anh mà...!Vì em yêu anh, nên em hiểu....
Tiết Nhiên Ly ngước mắt nhìn anh, cặp mắt đã từng tràn trề đầy sức sống trước anh, nhưng giờ đây chỉ như cái vỏ rỗng không hồn.
Đôi mắt không chút cảm xúc, vô thức Mã Thiệu Huy cảm giác sợ hãi, bước chân lùi thụt về sau.
Anh lúng túng nói:
- Là anh sai, anh không cố ý, tất cả đều là cái bẫy....!
- Ừm, không cần tốn nước bọt giải thích với em đâu.
Anh mau chăm Mã Du đi.
Em đi gặp bác sĩ hỏi tình hình trước đã.
Người chồng mà Tiết Nhiên Ly luôn yêu thương và tin tưởng đang đứng cạnh bên.
Anh gật gù với lời cô nói.
Nhìn thấy cô chuẩn bị đi, anh đưa tay đỡ cô đứng dậy.
Nhưng rồi anh lại phát hiện, hoá ra nãy giờ Tiết Nhiên Ly đều ngồi trên xe lăn.
Cô gạt đi cái tay đang đưa giữa không trung của anh, khuôn mặt không chút cảm xúc nói:
- Em đi trước đây.
Tiết Nhiên Ly dùng sức đẩy bánh xe lăn.
Vừa đi ngang qua người anh, cô cắn chặt môi đến mức bật ra máu.
Đến khi ra khỏi phòng, cô suy sụp ôm người, cơ thể run rẩy nhẫn nhịn.
Cô....!Không muốn anh chạm vào mình nữa...!Đủ dơ bẩn lắm rồi....
Mã Thiệu Huy ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt xanh xao đáng thương.
Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng thiết bị máy móc trong phòng tít tít kêu lên.
Cả người vô lực động đậy không nổi.
Đến lúc Chu Hồng Ngân lần nữa đến phòng bệnh, trên tay cầm theo cặp lồng đựng canh bổ dưỡng, phù hợp hương vị thanh đạm cho Mã Du và Tiết Nhiên Ly.
Mới mở cửa phòng ra liền thấy đứa con trai "quý báu" của mình đang ngồi chơi dưới đất.
Bà khó hiểu đi tới:
- Ghế sao không ngồi? Con ngồi dưới đó làm gì.
Chu Hồng Ngân đặt cặp lồng lên bàn nhỏ, bà nhìn xung quanh phòng, xác nhận xong thì hỏi tiếp:
- Con bé Nhiên Ly đâu rồi?
Nhắc đến tên cô, anh mới bắt đầu có phản ứng.
Giọng thều thào không rõ lời:
- Đi...!Đã ra ngoài rồi.
- À, vậy chắc là đi gặp bác sĩ Lý rồi.
Ây da, cũng thương cho con bé, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo lo cho Mã Du.
Xem như là con đã cưới được cô vợ tốt rồi đó.
Chu Hồng Ngân che miệng cười nhu mì.
Ban đầu bà đồng ý cho Tiết Nhiên Ly gả cho Mã Thiệu Huy là vì mục đích sinh con khoẻ mạnh cho anh, kéo dài mạng sống của anh.
Không ngờ cả nhà họ Mã nhận được bảo bối đáng quý.
Tiết Nhiên Ly vừa ngoan hiền, lại hiểu chuyện.
Cho dù Mã Du là con riêng của chồng, nhưng cô không ngại chán ghét, ngược lại còn quan tâm, chăm lo như con ruột.
Chu Hồng Ngân cực kỳ vừa ý với cô con dâu gả vội này.
Mặt khác với tâm trạng vui vẻ của bà, Mã Thiệu Huy thất thần, suy nghĩ trong đầu đã bị rối thành một cục xấu xí khó gỡ.
- Nếu hai tụi con có thể bù đắp tình cảm nhiều chút thì càng tốt.
Chu Hồng Ngân liên tục nói bên tai anh, mặc cho anh có phản ứng hay không.
Nói đếu tình cảm, Mã Thiệu Huy bừng tỉnh.
Phải rồi, yêu, Tiết Nhiên Ly yêu anh.
Cô đã yêu hơn 12 năm.
Đây là một con số dài, cô sẽ không thể nào quên lãng đi được.
Mã Thiệu Huy nắm lấy được tia sáng yếu ớt.
Vì Tiết Nhiên Ly yêu anh,