Lời nói như đánh thẳng vào tâm.
Tại sao hôm nay Mã Thiệu Huy lại giở chứng nghi ngờ cảm xúc của cô chứ.
Tiết Nhiên Ly mang sự khó hiểu đi tới gần sát Mã Thiệu Huy, đầu ngẩng cao đầy khí phách nói:
- Này, anh đang có vấn đề gì à? Việc hiện tại là phải đi tìm được Du Du, anh còn đứng đây nói hàm hồ gì nữa đấy?
Mã Thiệu Huy im lặng nhìn cô, đôi mắt tựa như ánh trăng sáng giữa đêm.
Cảm xúc u buồn mà tĩnh mặc khó tả.
Tiết Nhiên Ly ngây ngốc nhìn anh.
Cổ họng nghẹn ứ khó nói nên lời, tại sao lại cảm giác khí thế của Mã Thiệu Huy vừa đáng sợ lại vừa đáng thương như thế?
Cô mấp máy môi cố gắng nói ra chữ:
- Em không biết vì sao anh hỏi ngang như thế, nhưng em muốn nói cho anh một câu, xin anh hãy khắc ghi vào lòng đi.
Tiết Nhiên Ly hít một hơi để có thể nói nhanh một mạch:
- Ngay từ khi gặp anh, thì định mệnh trớ trêu đã gắn kết em và anh với nhau rồi.
Em vẫn luôn yêu anh bằng tất cả lòng thành này cho đến tận cuối đời.
Cho dù anh có chà đạp tâm tình của em, dù chính anh phản bội niềm tin mà anh trao cho em, thì em vẫn luôn dại dột mà yêu anh.
Dừng nghỉ nhịp, Tiết Nhiên Ly nói tiếp, nước mắt cứ chảy xuống không ngừng:
- Có thể nhiều lần em dặn lòng không được yêu anh, em tự cấm cản bản thân không được nghĩ tới anh, nhưng....!Em không làm được! Em...
Tiếng nói im bặt, Tiết Nhiên Ly bị Mã Thiệu Huy vùi vào trong lòng anh.
Anh cúi đầu, mũi vùi sâu vào mái tóc ngắn thơm mềm của cô.
- Anh biết rồi, em đừng khóc nữa.
Mã Thiệu Huy tự động di chuyển cơ thể, anh muốn cô ngay lúc này, anh muốn cô đừng nói thêm gì nữa.
Anh tin rồi...!Anh tin là cô yêu anh thật lòng.
Tiết Nhiên Ly oà khóc thật lớn.
Tình yêu cũng tương tự như biển cả vậy.
Nó không chỉ có mỗi vui vẻ và quấn quít bên nhau.
Ta còn phải ôm lấy cả nỗi buồn, đau đớn và nhiều thứ khác… Chính như thế mà cảm xúc mới sẽ được ra đời.
Chỉ tiếc, liệu bây giờ cả hai thành thật cảm xúc với thì có phải là đã quá muộn rồi đúng không?
Tiết Nhiên Ly không hiểu rõ, Mã Thiệu Huy có thật sự trân trọng tình cảm của cô chứ? Anh có thật sự hiểu rõ nó không?
Nhưng hiện tại, bản thân cô chỉ muốn trở thành kẻ ngu ngốc và ích kỷ, cô muốn chiếm trọn hết cảm xúc "thương hại" mà anh đang dành cho cô lúc này.
Tiết Nhiên Ly ôm chặt lấy Mã Thiệu Huy, nước mắt thấm đẫm cả một vùng áo.
Lý trí giằng xé đầy đau đớn.
Cô rất muốn, cực kỳ muốn chính mình sẽ mãi được nằm trong vòng tay ấm áp của anh.
Cô muốn dùng cái gọi là tình yêu của riêng cô, và lấy nó làm cớ để anh nhìn đến mình.
Chỉ ước thời gian có thể dừng mãi ở giây phút ấy.
Mã Thiệu Huy cũng nhận ra, hiện tại anh cảm giác mình nhẹ nhõm cỡ nào khi biết rõ Tiết Nhiên Ly yêu mình thật lòng.
Nếu như ngày đó, Bình Nhu là mối tình đầu đầy ngây ngô và chan chứa nhiều hoài bão của anh, thì ngay lúc này đây, anh cũng muốn yêu Tiết Nhiên Ly, chỉ khác một điều, lần này anh phải tính toán thật kỹ lưỡng, anh không muốn gia đình nhỏ của mình bị vụt mất đi được.
Tiết Nhiên Ly khóc đến khi mỏi mệt.
Trong cơ thể còn phải nuôi dưỡng bé con và chiến đấu với căn bệnh xấu xa.
Tiết Nhiên Ly kiệt sức, cả người vô lực ngã vào vòng tay của Mã Thiệu Huy.
Anh vội vàng đỡ cô.
Vừa hay, tin tức về Bình Nhu đã có, người của anh đã tra dò được tuyến đường đi của cô ta.
Đợi Tiết Nhiên Ly nằm nghỉ ngơi an toàn, Mã Thiệu Huy liền cất bước phóng nhanh đến địa điểm đã tra.
Ở góc phòng tối mù và đầy hôi hám.
Mã Du lăn lộn dưới nền đầy bụi.
Cơn đau rát ở chân làm cậu mất cả sức.
Hơi thở nặng nề yếu lực.
Mắt nhắm chặt, cả ý thức dường như chẳng thể thì thầm cầu nguyện được nữa.
Cả cơ thể nhỏ bé mất lực gục xuống, bên má dí sát vào đất.
Hơi thở nhẹ đến mức ngay cả hạt bụi gần đó cũng chẳng nhúc nhích theo khí thở ra.
- Du Du!
Tiếng kêu lớn của Mã Thiệu Huy xuất hiện, nhưng Mã Du chẳng còn biết gì nữa cả.
Cậu nằm im không chút nhúc nhích, thoáng hai giây cơ thể được nâng lên.
Hơi ấm truyền vào làn da lạnh lẽo, cả cơ thể được sưởi ấm lên, tâm trí như được mặt trời chiếu sáng.
Mã Thiệu Huy ôm nhẹ nhàng bảo bối trong tay, ánh mắt đầy phẫn nộ nói với thuộc hạ của mình:
- Phải bắt sống cô ta đến trước mắt tôi.
- Vâng ạ!
Mấy anh chàng vest đen nhanh chóng đi tìm Bình Nhu.
Trên xe vừa đi vừa nói:
- Chúng ta cũng đâu phải xã hội đen, có bắt thì cũng phải bắt sống, đâu thể giết người như trong phim được.
- Đúng đó! Nhưng mà khi nãy nhìn cậu chủ nhỏ đáng thương như thế, thật sự rất đáng hận ả Bình Nhu kia.
Người nói người hoạ, rất nhanh liền lái xe đến chỗ ở hiện tại của Bình Nhu.
Cô ta bị lôi kéo rời đi, miệng hét toáng nói mình không làm gì cả:
- Mấy người là ai, cứu tôi với, tôi bị bắt cóc!