Đợi cho dòng máu hài hước trong người trôi đi.
Tiết Nhiên Ly tích tắc thay đổi sắc thái.
Vẻ mặt càng mang hàm ý chán ghét và khinh bỉ Tiết Chính nhiều hơn nữa.
- Đơn kiện đã nộp, sẽ không giờ rút lại đâu.
Đừng nói gì tới máu mủ với tôi nữa, hai người không xứng.
Tiết Chính hận chết Tiết Nhiên Ly.
Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, mắt đỏ ngầu giận dữ:
- Sao con sống thiếu tình người như vậy chứ! Đúng là thứ con cái đáng nguyền rủa mà!
- Im lặng đi, đừng có ở đây mà lên giọng với tôi.
Tiết Nhiên Ly chẳng thèm kính nể gì ông ta, cô kiên quyết nói ra lời cuối cùng với "người cha tệ bạc" của mình.
Sau đó mạnh mẽ phất tay cho người kéo Tiết Chính cách xa khỏi cô.
Mấy vị cảnh sát túc trực ở đó nhận lệnh đi tới mời Tiết Chính mau đứng dậy.
Cho dù không phải lệnh của cấp trên Mã Thị, thì bọn họ cũng muốn kéo người đàn ông nói chuyện lớn tiếng này đi.
Ở trong toà án cấm kỵ nhất là ồn ào và gây sự không đáng.
Tiết Chính vì muốn cứu con ruột mà đã đụng phải hai điều cấm.
Rất nhanh ông ta bị kéo ra khỏi cả phiên tòa, đã thế còn bị cấm tuyệt đối không được bước vào thêm lần nữa trong ngày hôm nay.
Lưu Liễu ngồi ở góc cuối phòng đưa mắt nhìn tình hình, thấy Tiết Chính ngu dốt bị mang đi, bà ta hừ một tiếng xem thường.
Nhưng hiện tại ngoài bám víu vào ông ta thì bà còn có thể làm được gì đây.
Bà ta nhanh chóng đứng dậy đi theo Tiết Chính.
Tiết Nhiên Ly ngồi ở đằng trước ngoái đầu nhìn bọn họ.
Hoá ra bà ta là mẹ của Bình Nhu à? Hừ.
Tiết Nhiên Ly giễu cợt cười một tiếng.
Đợi khoảng chừng mười phút.
Thẩm phán bắt đầu đi vào toà án.
Lúc này Mã Thiệu Huy gấp gáp về lại cạnh Tiết Nhiên Ly.
Nhìn thấy trán anh đổ đầy mồ hôi, cô lo lắng hỏi:
- Anh đi đâu vậy? Sao mà nhìn khổ cực thế?
Mã Thiệu Huy lắc đầu cười nói không có gì.
Tiết Nhiên Ly cũng chẳng dám hỏi nhiều, lâu lâu sợ chọc trúng cái gai trên người anh thì phiền hà lắm.
Cô ngồi ngay ngắn trên vị trí của mình, ánh mắt thẳng thừng nhìn về phía trước.
Thẩm phán xuất hiện, Mã Thiệu Huy đỡ Tiết Nhiên Ly đứng dậy, mọi người trong phòng cũng đứng lên theo quy định ở toà án.
Bình Nhu bị còng tay kéo ra ngoài, bất giác nhìn đến khuôn mặt của chị ta, Tiết Nhiên Ly cảm giác buồn nôn.
Cuống họng giống như mắc phải màng nhện, nhờn nhợn khó chịu.
Cô che miệng muốn nôn.
Mã Thiệu Huy mãi chăm chú nhìn lên tòa án, anh không để ý chút hành động nhỏ của Tiết Nhiên Ly.
Cô đứng dậy, mặt nhăn nói nhỏ với anh:
- Xin lỗi, em ra ngoài trước được không?
- Em ổn chứ? Hay để anh đưa em về?
- Không sao, anh ở lại đây đi.
Tiết Nhiên Ly vội khom lưng đi ra ngoài.
Phía bên ngoài yên tĩnh giúp cô dần trở nên bình tâm hơn chút.
Đi dọc theo dãy hành lang, thoáng qua tai nghe thấy tiếng ầm ĩ của Tiết Chính với người phụ nữ nào đó.
Không cần nhìn cũng đoán ra được, hẳn là mẹ của Bình Nhu.
Tiết Nhiên Ly đứng nấp ở chỗ khuất, cố ý lắng nghe cuộc cãi vã của bọn họ.
Tiết Chính hung hăng quát tháo với Lưu Liễu.
Ông ta bỏ đi dáng vẻ sủng nịch bà ta lúc ban đầu.
- Bà xem lại con gái của bà đi, tự mình làm thì tự mình chịu, tôi không muốn đi cầu xin đứa con hoang kia đâu.
Lưu Liễu cũng bày ra bộ mặt thật của bà ta.
Thái độ chanh chua, nói chuyện khó nghe:
- Ông cũng tự xem phúc đức của mình đi.
Ngay cả đứa con mà ông tự tay nuôi lớn cũng chẳng phải là con ruột.
Đúng là nhân quả mà.
Hai người cãi nhau qua lại, mặc kệ ở đây là nơi xét xử tòa án linh thiêng.
Người qua người lại ngoài đầu tặc lưỡi và xem thường bọn nhà quê đang cự lộn.
Tiết Nhiên Ly cũng sớm rời đi.
Khi nghe thấy rõ tất cả mọi chuyện.
Bất ngờ trong tim không có chút đau thương gì cả, mà