Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Chương 38


trước sau

Dưới tán cây công viên thanh mát…nó dảo bước thoải mái, nhẹ nhàng như 1 chú chim nhỏ tràn đầy sức sống… đi vài vòng quanh hồ, nó ngồi xuống 1 ghế đá dưới cây liễu mát mẻ khoái chí hít thật sâu cười tít mắt

…Ring…ring…

- Alo – Đang hưởng thụ cảm giác thanh tiếng, bỗng đt reo lên cắt ngang suy nghĩ… Nó bực dọc lôi đt áp lên tai

- Sao vậy? ai làm em khó chịu àh? – Đầu dây bên kia nghe tiếng mở hàng ko mấy thiện cảm cười khổ nhỏ nhẹ hỏi trêu nó

- Là anh đó, người ta đang hưởng thụ cảm giác trên thiên đàng, vậy mà bị anh lôi về – nó nũng nịu trách móc

- Cảm giác trên thiên đàng? Ko phải em vẫn ở nhà sao? – Ken nhíu mày khó hiểu

- em đang ở công viên gần nhà

- Sao? Em khỏe chưa mà lại lang thang ngoài đường vậy? – anh lo lắng hét lên

- Chỉ là bị đấm 1 cú, anh đừng làm như cháy nhà như thế, em khỏe lắm rồi – nó nhăn nhó nói

- Đc rồi, em ở yên đó, anh đến ngay – nói 1 câu ko để nó phản ứng anh đã ngắt máy

- Nè, nói là làm thế à… thật là – nó nhăn mặt phụng phịu lầm bầm



- Boo – từ đằng xa, 1 dáng người quen thuộc đội 1 chiếc mũ sụp che nửa mặt cùng chiếc kính mát đen đang chạy về hướng nó…

Nó nhíu mày nheo nheo mắt nhìn nhìn 1 lúc chắc chắn là anh mới đứng dậy chạy đến hướng anh…

- Anh gắn tên lửa hay sao mà nhanh vậy – nó cười cười trêu

- Phù… anh tìm em muốn chết còn chọc anh à – anh thở dốc hồng hộc quệt mồ hôi dưới cằm khó khăn nói – Đc rồi, chúng ta đi thôi –anh vội nắm lấy tay nó kéo đi

- Đi đâu? – nó bị lôi đi nhăn nhó lẽo đẽo theo anh

- Đi rồi biết, bất ngờ lắm đó – Anh nháy mắt tinh nghịch kéo nó đi nhanh hơn..



Mau chóng nhét nó vào xe anh phóng đi như gió… 10p sau xe dừng lại…

- Sao chúng ta lại đến khu trung tâm chi vậy? – nó khó hiểu nhìn anh hoài nghi

- Em đội cái này vào rồi đi với anh – anh đưa nó chiếc mũ lưỡi trai màu hồng

Nó nghi hoặc làm theo lời anh rồi cùng anh bước xuống xe…

- Đc rồi, em nhắm mắt lại đi – Anh cười gian gian

- Gì chứ – nó biễu môi ko hài lòng nhưng vẫn làm theo lời anh…

Anh nắm tay nó dẫn đi lòng vòng 1 lúc…

- Đc rồi… anh đếm 1,2,3 em mở mắt ra nhé…1…2…3

Nó buông tay mở choàng đôi mắt, con ngươi trong phút chốc giãn ra to long lanh,miệng há ra ngạc nhiên ko dứt, nó rưng rưng đưa 2 tay che miệng lại như đang đè nén cảm xúc trào dâng…

- Đó…đó là… – nó ngẹn ngào nấc lên

- Là em đó… – anh cười dịu dàng vòng tay từ sau ôm lấy nó

Trên chiếc tivi to nhất khu trung tâm thành phố…1 hình ảnh thiên thần hiện lên hồn nhiên chơi đùa cùng cán em bé…nụ cười trong sáng đến động lòng người…một giọng hát trong trẻo cất lên thanh khiết mê đắm người nghe…thật ko thể tin đó lại là nó…

- Là…là em thật sao? – nó ko tin vào chính mắt mình nữa

Nó có thể hát như vậy sao?…thật ko thể tin…

- Đó là giọng hát của em sao?

- Đúng đó là em… – Anh hít 1 hơi trên tóc nó mỉm cười dịu dàng thì thầm vào tai nó – Đó là đoạn clip quảng cáo cho album mới nhất của anh…rất đc mọi người chú ý… Tất cả là nhờ em đó

- Em…em… – nó xoay người nhìn Ken ko chớp

Anh hôn nhẹ lên môi nó mỉm cười nói tiếp…

- Em rất có tiềm năng trong lĩnh vực âm nhạc… anh sẽ giúp em trở thành 1 ca sĩ – anh nắm lấy đôi vai nhỏ mỉm cười cam đoan nói

- Sao cơ, em sao có thể chứ? – ko thể tin, đến nằm mơ nó cũng chưa từng nghĩ có thể làm ca sĩ

- Đc, anh sẽ giúp em – anh nhìn thẳng vào mắt nó chắc chắn nói

Nó cảm động ôm lấy anh hạnh phúc vút cao tận trời xanh… cám ơn ông trời đã ban anh cho nó….



Ít ra sau 1 trận sóng gió cũng có 1 ngày bình yên, nó vui vẻ thả hồn theo gió tiếp tục vào mộng dưỡng sức cho 1 cuộc phong ba bất ngờ sắp tới…



Sau 1 ngày ngủ no mắt, nó bừng tỉnh sảng khoái bước xuống giường mà ko cần ai kêu réo… tọt vào toilet hú hí gần cả tiếng, nó lột xác xong ngâm nga hát í ới bước xuống nhà nạp năng lượng…

- Mẹ ơi, con đói quá…

- ….

- Mẹ ơi…mama…

Nó gọi mama nhưng lạ thay lại ko có lấy 1 tiếng trả lời… ko lẽ ba mẹ đi hết rồi à?… thật kì lạ… Nó chạy nhanh cuống phòng khách… hóa ra ba mẹ nó đang ngồi đây cả…

- Mama, papa chào buổi sáng… Mama ơi, con đói bụng quá àh – nó chạy đến quàng tay ôm lấy mama nũng nịu

Mama
nó thở dài, ngước gương mặt có phần gì đó u ám nhìn nó gượng cười…

- Ừ!! Để mẹ làm điểm tâm cho con

- Mama, mama sao vậy? mama ốm à? Sắc mặt kém quá – nó lo lắng nhìn mama nó

- Ko…ko phải…à…ko có – Mama nó lấm la lắp liếm, sắc mặt tái nhợt xoay mặt đi

- Mama, có chuyện gì sao? – Nó nắm lấy tay mẹ nó, lòng đầy hoài nghi – papa, có chuyện gì à? – Nó quay sang hỏi papa nó

Papa nó cũng cúng thái độ như mẹ nó, ông lảng tránh ánh mắt nó, nét mặt phập phồng lo âu… thái độ của papa mama nó càng làm cho nó cảm thấy lo sợ bất an hơn…

- Rốt cuộc là chuyện gì? Sao ba mẹ lại lo lắng như vậy? –Nó hết kiên nhẫn hét lên

- Là chuyện hôn sự của con – papa nó cũng ko nhịn nổi lên tiếng

- Kìa ông, đừng làm con nó… – Mama nó giật mình nhìn chồng lo lắng

- Bà im đi, nó phải biết, vì chuyện này cũng chỉ có nó mới giải quyết đc – Papa nó nghiệm giọng gằn 1 tiếng cắt ngang lời của mẹ nó

Ít khi thấy papa nó nóng giận như vậy, hẳn chuyện này ko phải nhỏ, trái tim nó đánh liên hồi, cảm giác cho biết rằng vấn đề này khá nghiêm trọng khiến nó càng thêm sợ…

- Con nghe đây, 2 tuần nữa sẽ làm lễ đính hôn, cuối tháng sau con sẽ cùng Jun kết hôn, hôn lễ sẽ đc tiến hành trc khi con nhập học, nên sẽ ko ảnh hưởng đến việc học của con, con chỉ việc chuẩn bị tâm lý lên xe hoa thôi – Papa nó bình tĩnh nói

- Sao cơ? – Nó trợn mắt nhìn papa mama nó trân trối, tai lùng bùng cho rằng mình vừa nghe nhầm – Papa…papa vừa nói gì cơ? Con nghe ko rõ

- Con và Jun sẽ kết hôn vào cuối tháng sau –mama nó nấc nghẹn nói

Nó trợn mắt nhìn mama…là thật…là mama nó vừa nói…nó và Jun sẽ kết hôn…vào cuối tháng sau…

- ko…pa mẹ đùa với con phải ko?…Con ko muốn… con ko lấy Jun đâu…Con ko chịu đâu – Nước mắt nó bắt đầu lăn xuống lã chả

- KO muốn cũng phải muốn – Papa nó hét lên hùng hồn là trái tim nó như muốn ngưng đập

- Ông đừng la con nó – mama nó quay sang hét lên – Con à… Mẹ biết con yêu Ken… nhưng con hãy coi đó chỉ là tình cảm nhất thời thôi… Jun có đầy đủ điều kiện tốt để làm chồng con, lấy nó con sẽ sống tốt

- Mẹ… mẹ đừng đùa như vậy với con, cái gì mà tình cảm nhất thời?… con yêu anh ấy mà… Ko phải ba mẹ nói cho tụi con 2 tháng để xác định tình cảm sao?… vậy tại sao bậy giờ lại ép con lấy Jun… ko cần đến 2 tháng đâu, con sẽ lấy Ken – Nó nức nở, nói như hét, giọng nghẹn ngào siết lấy tay mẹ nó

Mẹ nó lắc đầu khổ sở, nước mắt cũng ko kiềm đc mà nhuốn đầy khuôn mặt…

- Ko đc con ạ… Chuyện đó chỉ là do ba mẹ quyết định… Nhưng bây giờ…

- Bây giờ sao hả mẹ? – Nó lay tay mẹ nó ra sức hỏi

- Ông nội của Jun đã ra mặt lên tiếng quyết định hôn nhân cho các con, các con vốn là có hôn ước, điều này ko thể chối cãi… vả lại… – Mẹ nó hít sâu lấy 1 hơi dài khổ sở

- Gia đình chúng ta và gia đình Jun trên danh nghĩa là xui gia, nhưng thực tế, công ty nhà ta có tồn tại đc hay ko là do quyết định của tập đoàn Dimon, mà đứng đầu tập đoàn ko ai khác chính là ông nội Jun… Ông đã nói…nếu cuộc hôn nhân này phá bỏ, đồng nghĩa với việc 2 bên sẽ cắt đứt quan hệ… lúc đó, công ty chỉ trong 1 ngày có thể phá sản, cả nhà có thể cuốn gói đi khỏi cái nhà này – Papa nó vuốt mặt 1 cái thở dài tiếp lời mama nó… ông chỉnh lại gọng kính trầm ngâm – Lúc đầu ông ấy ko quan trọng hôn ước này lắm, việc kết hôn tùy thuộc vào Jun… nhưng ko hiểu sao bỗng dưng lại quan tâm, dứt khoát muốn hôn sự này nhanh chóng tiến hành…

- Sao có thể vậy chứ… ko lẽ họ tuyệt tình đến thế sao? – nó uất nghẹn khóc sướt mướt

- Thương trường là chiến trường… huống nhà họ cần chi quan tâm đến 1 cái công ty nhỏ bé của nhà ta thế này chứ, việc đạp đỗ chúng ta dễ như trở bàn tay… Vì vậy… tất cả chỉ phụ thuộc vào con… nếu như ko muốn ba mẹ mày ra đường sống thì hãy ngoan ngoãn kết hôn với Jun đi… – Papa nó nghiêm giọng nói

- Con…con.. – nó khóc ròng… đứng dậy bỏ chạy về phòng, tâm trạng như vỡ vụn nghìn mảnh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện