Mặc thua trong trận đấu này nhưng Thẩm Ngọc Trì vẫn vô cùng hài lòng, cúi đầu nhìn bàn tay rồi mới ôm lấy bả vai của Lộ Viễn Bạch.
Bả vai của Lộ Viễn cũng giống như những đàn ông trưởng thành bình thường, chẳng qua bởi vì vấn đề quản lý cơ thể nên có hơi gần gò, nhưng chỉ hơi chạm nhẹ vào vai cũng đủ để Thẩm Ngọc Trì cảm thấy kích động.
—— Ha ha ha ha, trong lòng Thẩm Ngọc Trì chắc đang nghĩ rằng sau này không cần rửa tay nữa.
—— Nếu không phải Lộ Viễn Bạch đã kết hôn, tôi sẽ ăn miếng cơm này.
—— Thẩm Ngọc Trì nhìn như thua trận đấu, thật ra là toàn thắng, có thể nói là người thắng lớn nhất trong sự kiện hôm nay.
—— Tổng giám đốc Đoàn is watching you!—— Cảm giác vi diệu này, không được, Lộ Viễn Bạch đã có Tổng giám đốc Đoàn rồi, Đoàn baba có nhiều tiền!—— CP ngu ngốc này mọc từ dưới đất lên!—— Ha ha ha ha thần TM CP ngu ngốc ha ha ha.
—— Ai đã mang Tổng giám đốc Đoàn ra làm trò cười!—— Trên lầu, măng trên núi đều bị ngươi đoạt hết rồi!Đúng lúc trong lòng Thẩm Ngọc Trì âm thầm vui mừng thì ngay sau đó trước mắt xuất hiện một đóa hoa hồng diễm lệ.
Chỉ thấy bàn tay rõ ràng các khớp xương của Lộ Viễn Bạch cầm hoa hồng đỏ đưa tới, Thẩm Ngọc Trì vô cùng kinh ngạc, “Anh Viễn Bạch cho em sao?”Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch nhìn cậu ta, sau đó gật đầu.
Bởi vì trong trận đấu này rõ ràng là cậu ngáng chân cậu ta, đội khác đều đã đến đích nhưng hai người bọn họ vẫn còn ở chỗ cũ như hai ông cụ chậm rì rì đi tới đích.
Trong lòng Thẩm Ngọc Trì khi nhìn bông hồng đỏ trong tay Lộ Viễn Bạch thì vô cùng vui sướng nhưng vẫn nói: “Anh Viễn Bạch cứ cầm đi.
”Lộ Viễn Bạch ngước mắt nhìn cậu ta, “Vì sao? ”Thẩm Ngọc Trì nhìn Lộ Viễn rồi đỏ mắt nói, “Anh Viễn Bạch cầm hoa nhìn rất đẹp.
”“Cậu cũng đẹp, cậu cầm đi.
”Thẩm Ngọc Trì vừa nghe Lộ Viễn khen cậu ta một cách vô thức thì lập tức trở nên kích động, “Không không không, anh Viễn Bạch vẫn nên cầm thì hơn, anh Viễn Bách rất hợp với hoa hồng.
”Lộ Viễn Bạch nghe xong, vẫn nhét hoa vào tay Thẩm Ngọc Trì, “Cậu xứng đáng nhận nó.
”“Nhưng mà! ”“Tôi đã kết hôn, không được tùy tiện mang hoa của người khác về nhà.
”Lộ Viễn Bạch nghiêm túc,Vẻ mặt viết rõ ràng, cậu sẽ giữ đức hạnh của người đàn ông.
Thẩm Ngọc Trì nghe xong có hơi thất vọng, nắm hoa hồng trong tay bắt đầu tự an ủi mình.
Lộ Viễn Bạch thấy cậu ta nhận cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoa này nói như thế nào cũng là đối phương xứng đáng nhận được, nếu không có người đồng đội heo như cậu chắc hẳn cậu ta đã thắng cuộc.
Hơn nữa cậu cũng không thể lấy hoa người khác tặng mang về nhà, nếu không vợ cậu sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nó, hoa của bên thương hiệu cũng không được.
Vợ của cậu rất keo kiệt!Máy quay phim cách hai người họ một khoảng, chỉ có thể nhìn thấy hai người họ dường như đang nói chuyện gì đó với nhau.
Lộ Viễn Bạch nhìn Thẩm Ngọc Trì, sau đó Thẩm Ngọc Trì đỏ mặt, nhận lấy hoa hồng đỏ mà Lộ Viễn Bạch đưa tới.
Đôi mắt sắc bén của Đoàn Dự rơi vào đóa hoa hồng kia, ánh mắt sâu thẳm.
Sau đó giơ tay tắt máy tính không tiếp tục xem nữa.
Buổi trưa quản gia lên lầu gõ cửa phòng làm việc, sau đó đẩy ra một khe hở, “Tiên sinh, đến giờ dùng cơm trưa rồi.
”Ánh mắt của Đoàn Dự không hề di chuyển, “Không cần.
”“Nhưng tiên sinh, Lộ tiên sinh nói! ”Đoàn Dự hơi nhướn mày, “Ông rất nghe lời em ấy.
”Quản gia nghe xong thì vội ngậm miệng, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng rồi lui ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, thím Vương nhìn quản gia hỏi: “Tiên sinh đâu?”“Tâm trạng của ngài ấy không tốt, bây giờ không muốn dùng cơm.
”Nghe xong những lời này thì vẻ mặt của thím Vương có hơi thay đổi, “Sao tâm trạng lại không tốt? Không phải buổi sáng vẫn còn tốt sao, không phải sáng nay ngài ấy nghe nói ngài Lộ ra ngoài kiếm tiền tiêu vặt cho ngài ấy còn rất vui vẻ hay sao?”Quản gia lắc lắc.
“Vậy khi ngài Lộ trở về thì nên giải thích như thế nào?”Quản gia nhìn thím Vương rồi lại nhìn lên lầu.
Không một tiếng động.
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, Đoàn Dự tựa vào ghế làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng trong đầu chỉ cần nhớ tới hình ảnh Lộ Viễn Bạch đưa hoa hồng cho người khác ngay lập tức cảm thấy như có một đốm lửa trong lòng.
Hóa ra cậu không chỉ đối tốt với một mình anh.
Cậu ấy vẫn có thể tươi cười nói chuyện tùy tiện với người lạ, còn tặng cả hoa.
Nhớ tới gương mặt đỏ bừng của nghệ sĩ nhỏ kia khi nói chuyện phiếm với Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tình cảnh sau khi đối phương và Lộ Viễn Bạch nói chuyện phiếm cũng như đang trực tiếp nói cho anh biết.
Ở nhà Lộ Viễn Bạch nói những lời ngọt ngào với anh thì ở bên ngoài cũng có thể nói với người khác.
Nếu không tại sao nghệ sĩ nhỏ kia lại đỏ mặt khi nói chuyện với cậu!Thời gian này anh quả thật đã bị lời nói của Lộ Viễn Bạch mê hoặc, cũng dần dần bắt đầu quên mất nguyên nhân gây phiền toái cho Lộ Viễn Bạch chẳng qua là bởi vì tìm kiếm thú vui để giết thời gian.
Vậy mà lại để đối phương đè đầu cưỡi cổ anh.
Lộ Viễn Bạch ở sự kiện xa xôi kia vẫn không hề hay biết, người vợ keo kiệt của cậu đang giận dỗi.
Lúc sự kiện kết thúc cũng đã là khoảng năm giờ chiều, Lộ Viễn Bạch ngồi cả một ngày, mông cũng có hơi tê dại.
Đi theo người đại diện trở lại xe bảo mẫu, lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn nhỡ của ngày hôm nay.
Có một cuộc gọi của nữ sĩ Lộ Vãn Phương, còn có số của cửa hàng trang sức.
Trước tiên Lộ Viễn Bạch gọi điện lại cho mẹ của cậu.
Chuông điện thoại di động còn chưa vang được bao lâu, đã thấy bên kia trả lời.
“Viễn Bạch.
”Lộ Viễn Bạch đáp: “Có chuyện gì vậy mẹ?”“Hôm nay mẹ thấy con tham dự sự kiện, muốn gọi điện hỏi xem con có mệt hay không?”Trí nhớ của con trai bà bây giờ đã suy giảm, sau khi tỉnh lại cũng gặp phải không ít chuyện, hôm nay thấy con trai mình xuất hiện trở lại trước mắt công chúng, trong lòng bà cũng không tránh khỏi lo lắng.
Ngay sau đó, giọng nói hào hứng của Lộ Viễn Bạch phát ra từ ống nghe điện thoại, “Mẹ, hôm nay con xuất hiện mọi người đều nói thích con! Họ đều nói rằng con rất tốt.
”Khi bước trên thảm đỏ, rất nhiều fan của nhà khác cũng chỉ là người qua đường đang ăn dưa trên mạng, đối với vụ tai nạn xe hơi của Lộ Viễn Bạch đương nhiên họ cũng biết nhiều thông tin.
Lộ Viễn Bạch dũng cảm lương thiện cứu người khác, khi đi thảm đỏ cũng không có ít người khen ngợi cậu.
Nếu không phải nhớ kỹ lời của người quản lý nói với cậu lúc trước, có lẽ cậu đã rất vui vẻ mà vẫy tay với những fan kia rồi cười toét miệng đến tận chân trời.
“Mẹ, thì ra có nhiều người thích con như vậy.
”Những lời này của Lộ Viễn Bạch nói rất nhẹ, nhưng Lộ Vãn Phương nghe được thì có hơi chua xót.
Lộ Viễn Bạch vừa mới ra mắt mấy năm khổ sở, bất luận là tài nguyên hay là phương diện khác đều trải qua cực kỳ không tốt, hơn nữa bên kia nhà họ Thẩm chèn ép.
Mỗi ngày đều sống trong mệt mỏi.
Thời điểm vướng vào vụ mạng đen, lúc đấy Lộ Viễn Bạch vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn.
Những cú sốc trong cái bóng của gia đình và những bình luận ác ý trên mạng đã khiến Lộ Viễn Bạch rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.
Lộ Vãn Phương biết tuy rằng Lộ Viễn Bạch có hơi nhát gan, cũng không có cốt khí gì, nhưng là lại là một đứa trẻ tốt bụng và có trách nhiệm.
Lúc ấy sau khi những chuyện dơ bẩn của Thẩm Khang Dũng bị phát hiện, tất cả mọi người đều khuyên bà nên chịu đựng chuyện này, đàn ông đều như vậy, cứ sống nhịn mà sống đến già.
Bà cùng Thẩm Khang Dũng từ hai tay trắng khởi nghiệp, bây giờ nhà mẹ đẻ cũng dựa vào nhà họ Thẩm mà sống qua ngày.
Tất cả mọi người khuyên bà nên nhịn, khuyên bà hãy rộng lượng, đều là xuất phát từ góc độ lợi ích cá nhân.
Thẩm Khang Dũng cũng không phải là chàng trai nghèo trước kia, có tiền có thế, cổ đông cũ của công ty cũng chỉ công nhận mỗi ông ta, cho dù là ly hôn thì bà cũng không nhận được cái gì.
Mà Thẩm Khang Dũng cũng vì thanh danh, ngay từ đầu cũng không có ý định buông tay.
Lúc ấy Lộ Vãn Phương bị người ta chỉ trích, rõ ràng người làm sai không phải bà, người ngoại tình không phải bà, người thứ ba không phải bà, người phá hoại gia đình không phải bà.
Nhưng không biết vì sao dần dần hình như đều trở thành lỗi của bà.
Ngay khi bà rơi xuống vực sâu của vô vàn sự chỉ trích, Lộ Viễn Bạch đưa tay kéo bà ra.
Nói cho bà biết đó không phải là lỗi của bà, bà không sai, không làm điều gì sai cả.
Lộ Viễn Bạch sẽ không làm bất cứ chuyện trái với ý muốn của cậu, lúc ấy cậu có thể vứt bỏ bà và đến nhà họ Thẩm nương tựa.
Nhưng cậu lại không làm như vậy, chỉ cười nói với bà: “Con yêu mẹ nhất, mẹ không có lỗi nên mẹ hãy yên tâm, con sẽ không để người khác bắt nạt mẹ đâu.
”Ngày đầu tiên mở phiên tòa xét xử vụ ly hôn, Lộ Viễn Bạch từ trường học chạy tới, cắt đi mái tóc dài mà cậu đã để suốt thời gian học trung học.
Cả người dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lộ Viễn Bạch nắm tay bà nói cho bà biết, cậu sẽ đứng bên ngoài tòa án đợi bà, cũng là lần đầu tiên Lộ Vãn Phương cảm thấy con trai có thể là nơi để bà dựa vào.
Sau đó thua kiện, Lộ Viễn Bạch bắt đầu kiếm tiền để đi cùng bà trong những vụ kiện tụng, chống lại những kẻ nói xấu bà.
Khi đó, tâm trạng của Lộ Viễn Bạch lại rơi vào giai đoạn sụp đổ, bà cũng từng tuyệt vọng mà nói với con trai mình.
“Viễn Bạch, hay con trở về đi, người đàn ông kia chắc chắn sẽ không đối xử tệ với con.
”Cũng bởi vì câu nói lúc ấy, Lộ Viễn Bạch rơi nước mắt ngay tại chỗ, đó cũng là lần đầu tiên bà thấy con trai mất bình tĩnh trước mặt mình.
Từ nhỏ tính tình mềm yếu, Lộ Viễn Vô phẫn nộ hét lớn với bà, chất vấn bà sao có thể nói như vậy, sao có thể nhẫn tâm nói những lời như vậy.
Lúc ấy Lộ Viễn khóc không thành tiếng rồi gào thét, áp lực cuộc sống đã đè nén không thở nổi.
Câu nói này đã khiến cho cậu trở về nhà họ Thẩm, điều này đã khiến cho cậu càng trở nên tồi tệ hơn.
Giọng nói phẫn nộ của con trai tràn ngập bên tai, đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng mà nhìn bà.
Lúc ấy Lộ Vãn Phương mới phát hiện, Lộ Viễn Bạch đã khác rất nhiều so với lúc nhỏ và con người ấy không thể trở lại được nữa.
Sau đó con trai ôm chầm lấy bà, hết lần này đến lần khác an ủi bà, hết lần này đến lần khác nói với bà rằng gia đình tan vỡ không phải lỗi của bà, việc cậu cùng bà đi ra tòa cũng không sai.
Người sai chính là người đàn ông đạo đức giả đã ngoại tình kia, là biết rõ đối phương có gia đình nhưng vẫn chen chân làm người thứ ba.
Cậu nhất định sẽ không quay lại nơi ấy.
Cho dù trở về có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn có sự kiên trì của mình, không muốn tiếp tục ở lại chỗ này kéo dài hơn tàn.
Mãi cho đến sau này Lộ Viễn Bạch gặp được Đoàn Dự trong tiệc rượu, hai người bắt đầu kết giao, sau đó kết hôn.
Sau đó mới dần dần thoát khỏi gánh nặng của cuộc sống và áp lực của nhà họ Thẩm.
“Mẹ? Mẹ?”Mãi đến khi nghe thấy giọng nói của con trai gọi bà, Lộ Vãn Phương mới như hoàn hồn lại.
“Làm sao vậy?”“Gần đây mẹ sống có không?”Lộ Vãn Phương cầm điện thoại di động, không nghe ra ý tứ trong lời nói của con trai, “Rất tốt, làm sao vậy?”“Cũng không có gì.
” Lộ Viễn Bạch cầm di động, trong lúc nhất thời có chút nhăn nhó, “Chỉ là…”Lộ Vãn Phương: “Chỉ là cái gì?”Sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng cười ngây ngô của Lộ Viễn Bạch, “Chỉ là con có hơi nhớ mẹ.
”Lộ Viễn Bạch nói xong còn có hơi ngượng ngùng, dù sao hiện tại cậu đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, nói chuyện với mẹ như vậy, hình như có hơi mất mặt.
Nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn nhịn không được, tính toán sơ qua thì hai người cũng đã hơn một tuần rồi chưa gặp nhau.
Tuy rằng thời gian không dài, nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn nhớ mẹ của cậu.
Tay Lộ Vãn Phương cầm điện thoại cứng đờ, gần như trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên.
Ngay từ đầu bà không nhìn ra, con trai đã thay đổi quá nhiều, ngay từ đầu bà cũng không nghe ra ý tứ của con trai mình.
Những cuộc đối thoại như vậy thường xảy ra trong thời niên thiếu của Lộ Viễn Bạch, mỗi lần tan học trở về đều sẽ hỏi bà, có nhớ cậu hay không, nói với bà hôm nay ở trường lại xảy ra chuyện gì.
“Mẹ cũng nhớ con.
”Cổ họng Lộ Vãn Phương trong nháy mắt nghẹn ngào, những lời này hàm nghĩa rất sâu, cho Lộ Viễn Bạch hiện tại cũng cho Lộ Viễn Bạch mười tám tuổi ngây thơ hồn nhiên.
Lộ Viễn Bạch rất cẩn thận phát hiện ra cái gì đó hơi khác, “Mẹ, cổ họng của mẹ không thoải mái sao?”Lộ Vãn Phương: “Vừa rồi uống nước bị sặc thôi, không có việc gì, con vừa mới kết thúc hoạt động, mau đi nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả một ngày rồi.
”Lộ Vãn Phương trong lòng khó chịu, nhưng cũng không muốn để cho con trai biết, sau khi trải qua tai nạn xe cộ lần trước, Lộ Vãn Phương cũng không cầu cái gì khác, chỉ hy vọng con trai bà có thể sống