Dưới sự khúc xạ ánh sáng, hồng ngọc vô cùng chói mắt.
Thư ký nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Đoàn Dự, không nói nên lời, nhưng với tư cách là một cấp dưới, bây giờ cần phải phát huy tất cả phẩm chất tốt đẹp của một người làm việc.
Nịnh bợ, cô ấy làm được.
"Chủ tịch Đoàn, chiếc nhẫn rất hợp với ngài, viên hồng ngọc này có giá trị liên thành, chỉ cần liếc nhẹ qua đã biết đây là vật sưu tầm mang ý nghĩa quan trọng phi thường.
"Đoàn Dự nghe xong hài lòng thu tay về.
"Cô làm ở công ty mấy năm rồi?"Thư ký mỉm cười đáp: "Gần tám năm ạ.
"Đoàn Dự đưa thư ký một tờ giấy, thư ký thấy vậy vội nói: "Cảm ơn chủ tịch Đoàn, chiếc nhẫn được chế tác tỉ mỉ này chỉ dành cho một mình ngài, nó được thiết kế riêng và chỉ có tình yêu vĩ đại giữa ngài và ngài Lộ mới xứng với giá trị phi thường của hồng ngọc.
"Biểu tình trên khuôn mặt lãnh đạm, nhưng thực tế trong lòng đang hớn hở vui mừng, đôi giày cao gót bước đi, tay cầm giấy xác nhận tăng lương, nhẹ nhàng mở cửa văn phòng chủ tịch rồi chuẩn bị đến phòng tài chính.
Đồng nghiệp trông thấy, nhẹ giọng gọi cô ấy: "Này! Có chuyện gì vui thế? Thoát ế à.
"Cô thư ký FA hơn 20 năm hiện tại tâm tình vô cùng sung sướng, tổng cộng có 3 người trong ban thư ký, bọn họ luôn giúp đỡ lẫn nhau trong công việc, ngoài việc chèn ép nam đồng nghiệp đi nhận hàng chuyển phát nhanh bên ngoài, thì hoàn toàn không có bất cứ sự cạnh tranh ác liệt hay đấu tranh nội bộ ở nơi làm việc.
Thư ký giơ giấy xác nhận tăng lương lên khoe: "Được tăng lương rồi! Vốn tính tiết kiệm tiền tháng sau mua túi xách, nhưng tới ngày trả lương tháng này là có thể mua được rồi.
""Lúc trước tôi còn sợ tháng sau sẽ hết hàng, nhưng bây giờ không cần lo lắng nữa.
"Sự hớn hở vui mừng lộ rõ trên nét mặt thư ký, cô ấy đã nhìn trúng chiếc túi kia từ lâu rồi, vốn muốn bàn bạc với chủ tiệm một chút, có thể đặt trước một cái được không, nhưng chủ tiệm hết sức bối rối khó xử, cuối cùng thì chỉ có tiền mới là đạo lý.
Suy cho cùng người khác trả tiền là trả tiền, mình trả tiền cũng là trả tiền.
Nếu như người khác muốn mua ngay bây giờ, tiền cũng có thể lập tức tới tay chủ tiệm.
Nếu giữ lại túi cho khách, mà người ta quay lại không mua nữa, vậy thì phải làm sao.
Chung quy mua túi gì cũng phụ thuộc vào thời gian và độ phổ biến.
Dù sao vẫn là một thương hiệu quốc tế nổi tiếng, thư ký chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong xã hội, cũng không phải khách VIP hay khách quen gì cả.
Đương nhiên ông chủ cũng không có lí do gì để giữ hàng giúp cô ấy.
Đồng nghiệp thấy vậy, cũng vui mừng thay cô ấy: "Nhất định chủ tịch Đoàn nhận thấy năng lực làm việc dạo này của cô tốt lên, cẩn trọng giỏi giang, hơn nữa đã làm ở công ty rất nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao* nên mới tăng lương, thật tốt, thật tốt.
"*Không có công lao cũng có khổ lao: miệt mài chăm chỉ làm việc cực khổ mà không nhận được sự khen thưởng, cũng chẳng thể khiến cấp trên quý trọng (bị đối xử bất công).
Ai dè ngay sau đó, thư ký lại giơ ngón trỏ tay phải lên lắc qua lắc lại.
"Không, không phải do tôi cố gắng.
"Đồng nghiệp nghi hoặc: "Vậy thì do cái gì?"Mười phút sau,Đồng nghiệp vui sướng bước ra khỏi phòng chủ tịch với giấy xác nhận tăng lương.
Cuối cùng cũng hiểu được câu nói trong miệng thư ký.
Không phải do cố gắng,Mà là do nịnh bợ.
Lúc ấy đồng nghiệp vẫn không hiểu gì.
Thư ký liếc nhìn phòng làm việc của chủ tịch, hạ giọng nói: "Hôm nay ngón áp út của chủ tịch Đoàn có đeo một chiếc nhẫn, cô hiểu ý tôi chứ.
"Đồng nghiệp như lọt vào trong sương mù, mặt đầy nghi hoặc: "Ý gì cơ.
"Thư ký hất hất cằm chỉ hướng văn phòng chủ tịch: "Cô vào khen nhẫn chủ tịch Đoàn đẹp sẽ biết thôi.
"Ban đầu đồng nghiệp còn có chút chùn bước, nhưng biểu tình trên mặt thư ký lại viết, chắc chắn phải tin tôi.
Lúc này đồng nghiệp mới thấp thỏm cất bước đi vào, nơm nớp lo sợ khen nhẫn của chủ tịch Đoàn vài câu.
Đúng như dự đoán, người đàn ông bá đạo kia duỗi tay ra, đặt giấy xác nhận tăng lương vào tay cô ấy.
Người đàn ông này thật là đáng yêu một cách chết tiệt.
Đồng nghiệp hưng phấn đến nói năng lộn xộn, chưa bao giờ nghĩ có thể tăng lương bằng cách đê tiện thế này.
Thư ký chạm nhẹ đồng nghiệp: "Cô thật đê tiện quá đi.
"Đồng nghiệp cầm giấy xác nhận tăng lương xấu xa cười: "Cô cũng không kém.
"Nam đồng nghiệp bị ép đi nhận hàng chuyển phát nhanh trở lại thì thấy cảnh tượng này: "! ! ""Đồ chuyển phát nhanh của mấy cô ở đây, tới đây lấy.
"Nói xong liền đặt lên bàn công cộng của ban thư ký.
Thư ký cầm giấy xác nhận tăng lương: "Anh cũng vào nói vài câu đi, được tăng lương đó.
"Nam đồng nghiệp là trợ lý của Đoàn Dự, vẫn luôn là thế lực duy nhất bên cạnh chủ tịch Đoàn.
Có tầm nhìn xa.
Anh ta nhìn thư ký: "Nói cái gì?"Vẻ mặt thư ký thâm sâu khó đoán: "Hôm nay tâm trạng chủ tịch Đoàn rất tốt, anh đi vào khen nhẫn đẹp, tâng bốc hai ba câu là có thể tăng lương.
"Nam đồng nghiệp nghe xong nhíu mày, khinh thường nhìn sang.
"Trông tôi giống mấy loại người hay nịnh hót lắm à?"Thư ký: "! ! "Đồng nghiệp: "! ! "Sau đó anh ta nói với hai đồng nghiệp nữ: "Các cô tự nhìn nhận xem bộ dáng bản thân bị tiền bạc cám dỗ trông thế nào đi, đồ không có tri thức!""Có phải các cô đều đã quên mục đích ban đầu muốn vào công ty là gì rồi đúng không!" Nam đồng nghiệp chí khí hùng hồn mạnh mẽ, cất cao giọng nói: "Chúng ta ở đây để rèn luyện ý chí, xây dựng tính chuyên nghiệp và nhân phẩm đạo đức thật tốt, chứ không phải làm những việc viễn vông đê tiện để tăng lương.
"Thư ký: "! ! "Đồng nghiệp: "! ! "Anh, tên tay sai trước đây không giống thế này! ! "Chẳng lẽ chúng ta đi theo chủ tịch Đoàn chỉ vì tiền lương của Phóng Duyệt và sự đãi ngộ từ cấp trên của công ty?""Không! Là vì tương lai tươi sáng của chúng ta.
"Nam đồng nghiệp cảm xúc đang dâng trào bắt đầu tự kỷ một bài phát biểu đầy nhiệt huyết.
Mười phút sau, thư ký lấy giấy xác nhận tăng lương để lên bàn làm việc của nhân viên phòng tài chính.
"Tăng tiền lương!"Nhân viên phòng tài chính đẩy chiếc gọng kính màu đen lên sống mũi, ánh mắt sắc bén: "Mấy người?"Nam đồng nghiệp ưỡn ngực tiến lên một bước: "Ba người!"Nịnh bợ!Thật thơm!——Lộ Viễn Bạch dậy sớm đi tới cửa phòng Đoàn Dự đặt một ít tiền tiêu vặt, rồi lại về phòng ngủ nướng.
Nằm trên giường bệnh ham ăn biếng làm hơn nửa tháng nay, mỗi ngày cá mặn đều nằm liệt, chiếc bụng trắng nõn thường lật qua lật lại, rạng sáng hôm qua Lộ Viễn Bạch đột nhiên phải làm việc, cậu thật sự chịu không nổi, dù sao trên người cậu vẫn còn vết thương, đang trong thời gian hồi phục.
Sáng nay cũng vừa mở mắt tỉnh dậy, chờ đặt được tiền thì mơ mơ màng màng trở lại phòng, ngã đầu xuống liền ngủ.
Để tránh lúc thức dậy đói bụng, trước khi quay lại ngủ nướng Lộ Viễn Bạch đến chỗ dì Lý uống một cốc sữa buổi sáng, xem như ăn bữa sáng.
Sữa cũng có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ hiệu quả.
Lộ Viễn Bạch ngủ trực tiếp tới khi mặt trời lên cao.
Lần nữa tỉnh dậy đã hơn 11 giờ trưa.
Lộ Viễn Bạch mơ màng mở mắt, vừa tỉnh ngủ nên có chút ngây ngốc.
Ngồi trên giường lớn một hồi lâu.
Nhìn cảnh vật xung quanh không chút quen thuộc, phản ứng nửa ngày mới nhớ ra đây là nhà của vợ mình.
Trên người mặc bộ đồ ngủ, lơ mơ đứng dậy rời khỏi giường.
Tuy lúc sáng đã uống sữa, nhưng bây giờ gần giữa trưa, cậu vẫn thấy hơi đói.
Mang dép lê định xuống nhà bếp ăn trưa.
Nhưng khi Lộ Viễn Bạch vừa ra khỏi cửa, cậu nhìn thấy một bông hồng được đặt ngay cạnh cửa phòng.
Không những thế toàn bộ lọ hoa ở hành lang lầu hai đều ngập tràn hoa hồng.
Gồm rất nhiều loại và màu sắc khác nhau.
Nó không phải là những bông hoa hồng hôm qua cậu mua về, mà đơn giản chỉ là hoàn toàn giống nhau.
Lộ Viễn Bạch nhìn những bông hoa vừa mới lạ vừa bất ngờ, mấy lọ hoa cổ được dùng để phụ hoạ, kỳ thực không hợp đôi.
Lộ Viễn Bạch bước tới quan sát, trong mỗi lọ hoa đều chứa một ít nước, hiển nhiên là muốn bảo dưỡng những bông hoa hồng.
Lộ Viễn Bạch từ lầu hai đi xuống, đâu đâu cũng thấy sắc màu sặc sỡ của hoa hồng.
Nhưng khi bước xuống tầng một, cậu vô cùng sửng sốt.
Rất nhiều người hầu đang chuyển những lọ hoa vào nhà.
Quản gia ở một bên thúc giục: "Mọi người làm nhanh một chút, bây giờ đã là giữa trưa, không thể phơi hoa hồng bên ngoài, tăng tốc di chuyển bình hoa vào.
"Những bông hoa hồng được đóng gói và cắt cành, không đẹp bằng những bông hoa được trồng tự nhiên ở trong đất.
Từ việc sử dụng đồ cổ để đựng hoạ, có thể nhìn ra tiên sinh vô cùng yêu thích, che chở những bông hoa hồng.
Nếu hoa hồng phơi nắng trong khoảng thời gian dài, hoa hồng dễ bị tắc, rất khó chăm sóc.
Hoa nhiều thì nhiều đó, bớt một ít cũng không thành vấn đề, nhưng Đoàn Dự rất nghiêm khắc trong công việc, lương cũng rất cao.
Quản gia này có trình độ chuyên môn cao như vậy, cho dù hoa ít đi thì chăm sóc nửa tháng mới có thể bù lại.
Lộ Viễn Bạch mặc bộ đồ ngủ gấu con, ngờ nghệch nhìn một cảnh trước mắt.
Sau đó mở miệng hỏi: "Chú, mọi người đang làm gì vậy?"Quản gia thấy Lộ Viễn Bạch đi xuống, thành thật trả lời: "Đang giúp tiên sinh dọn hoa vào, hôm nay trước khi tiên sinh rời đi có dặn đem hoa ra ngoài phơi nắng, bây giờ đã đến buổi trưa là nắng độc nên phải dọn vào, ngày mai tiếp tục.
"Nói xong, lại bắt đầu ra lệnh cho người hầu đặt lọ hoa ở mọi ngóc ngách của biệt thự.
Thấy một người hầu ôm chiếc lọ hoa màu trắng đi vào, vội tiến lên cầm lấy: "Cái này để tôi làm, đây là đồ của thời nhà Minh.
""Đặt nó xuống trước, đợi lát nữa tôi di chuyển!""Có thể cầm lấy bình ngọc!"Quản gia vô cùng khẩn trương,Mở miệng chỉ toàn là đồ cổ.
Quản gia nhìn bọn họ di chuyển lọ hoa cổ, nội tâm cũng run rẩy theo.
Nếu có cái nào bị vỡ, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Lộ Viễn Bạch cũng nhìn ra sự miễn cưỡng của quản gia, tiến lên nghi hoặc hỏi: "Chú, sao phải dùng lọ cổ để đựng hoa, tôi cảm thấy thật lãng phí.
"Ai nói không phải đâu!Đứa trẻ Lộ Viễn Bạch này từ nhỏ đã rất nhạy bén.
Quả thật là một áo bông nhỏ mềm tri kỷ.
Mặc dù trong lòng quản gia điên cuồng hùa theo, nhưng ngoài miệng vẫn thành thật giải thích: "Tiên sinh muốn bảo dưỡng những bông hoa hồng này, nhưng số lọ trong kho có hạn, không thể ước chừng được bao nhiêu bông hoa, nên mới lấy những chiếc! ! "Quản gia nói đến đây không nhịn được bắt đầu đau lòng, nói: "Nên trước hết dùng những chiếc lọ cổ cắm hoa.
"Lộ Viễn Bạch nhìn thoáng qua bốn bề ngập tràn lọ hoa cổ: "Vậy tại sao không cắm nhiều bông ở một lọ?"Quản gia trầm mặc giây lát rồi nói: "Có lẽ tiên sinh muốn tặng mỗi nhà một bông hoa hồng.
"Lộ Viễn Bạch: "! ! "Nghe cứ như một tên tra nam vậy.
Nhưng nhìn những bông hoa mình mua cho Đoàn Dự được cẩn thận nâng niu, trong lòng Lộ Viễn Bạch dâng lên một tia ngọt ngào hạnh phúc.
Sớm biết điều này.
Tiền tiêu vặt sáng nay sẽ đặt hơn hai tệ.
Quản gia nhịn không được liếc nhìn Lộ Viễn Bạch vài cái, trước đây Đoàn Dự chưa bao giờ làm điều gì điên cuồng như vậy! ! Không, việc này mới là phản nghịch.
Lọ cổ tốt dùng để cắm hoa.
Quản gia hết sức đau lòng.
Lộ Viễn Bạch thấy ngoài sân còn rất nhiều lọ hoa, mặc bộ đồ ngủ hình gấu con, mang dép lê màu trắng đi ra ngoài di chuyển lọ hoa.
Vài người hầu thấy vậy vô cùng kinh ngạc, vội nói: "Ngài Lộ mau vào trong đi, giữa trưa nắng rất độc.
"Chủ tịch Đoàn của bọn họ cưới một ngôi sao lớn về nhà, những ngôi sao nổi tiếng đều chú trọng bảo dưỡng, tham gia các hoạt động ngoài trời luôn có trợ lý đứng kế bên che dù, tránh để da bị rám nắng.
Làn da ngài Lộ rất trắng, thoạt nhìn da thịt non mịn, nếu bị cháy nắng chắc chắn mọi người sẽ rất đau lòng.
Lộ Viễn Bạch lại không cảm thấy gì, mỉm cười với bọn họ: "Không sao đâu, tôi có thể giúp mọi người di chuyển nhanh hơn, mọi người đỡ bị phơi cháy nắng.
"Lộ Viễn Bạch mới tỉnh ngủ, đầu tóc hơi rối, làn da vốn trắng đứng dưới ánh nắng mặt trời càng tôn thêm phần trắng trẻo cho da.
Đôi mắt đào hoa chăm chú nhìn vào người đối diện, sau đó khoé môi đỏ mọng nâng lên.
Mấy người hầu đang gấp rút vội vã chuyển đồ ngây người một lúc.
Quả nhiên là người mà chủ tịch Đoàn nhìn trúng, nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng vô cùng xinh đẹp.
Tuy lấy từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông có chút kỳ quặc, nhưng khi thấy Lộ Viễn Bạch mỉm cười với mình, trong đầu người hầu chỉ còn lại hai chữ.
Lộ Viễn Bạch thật sự thật sự vô cùng xinh đẹp.
Xinh đẹp đến nỗi chỉ cần hơi mỉm cười là đã khiến người khác không thể rời được mắt.
Mặt người hầu đỏ bừng: "Nhưng mà! ! tay của ngài Lộ.
"Người hầu