Ngày kia cậu phải đi rồi, hôm nay và ngày mai cậu sẽ không ra ngoài, mà ở nhà để trồng hoa trong hoa viên với nhà kính, bà ở cửa hàng hoa nói với cậu rằng hoa trồng trong nhà kính phải chăm sóc tỉ mỉ, sau một tháng hoa sẽ nở, trồng ở hoa viên thì chọn loại hoa theo mùa, trong ba tháng mùa thu hoa sẽ nở.Đợi hoa nở rồi Lộ Viễn Bạch sẽ nở nụ cười tươi nói, “Anh đã trở về rồi.”Thật ra Lộ Viễn Bạch cũng không muốn rời xa Đoàn Dự, nếu như là cậu của trước kia, bất luận là dùng phương thức gì cũng nhất quyết không đến cái địa phương khỉ ho cò gáy kia sống tận ba tháng đâu.Nhưng từ khi tỉnh lại sau tai nạn, cậu đã trở thành người trưởng thành rồi, lại còn là chồng người ta, trên người cậu cũng tăng thêm vài phần trách nhiệm mà trước kia không có.Cậu cũng có thể không cần nhận công việc này, Lâm Mục cũng đã nói nếu không muốn đi thì bây có thể hủy, nhưng Lộ Viễn Bạch lại không muốn như thế.Thực ra không cần nghĩ cũng biết, Lộ Viễn Bạch mới 25 tuổi mà đã trở thành đỉnh lưu, trở thành minh tinh được săn đón như ngày hôm nay, nhất định đã phải chịu không ít cực khổ.Nhưng Lộ Viễn Bạch trước năm 25 tuổi chịu những khổ cực, ấm ức như vậy, mẹ cậu chắc chắn cũng chịu không ít.Mấy ngày nay anh luôn tìm hiểu những việc xảy ra trước năm Lộ Viễn Bạch 25 tuổi, mấy ngày nay ánh mắt anh ta nhìn cậu cũng có nhiều thay đổi.Bọn họ cùng là một người, Lộ Viễn Bạch mới 25 tuổi đã tạo được thành tích như vậy, nhưng năm 18 tuổi cũng không vì làm việc tùy hứng mà việc sắp thành lại hỏng.Mặc dù không nỡ, nhưng cũng không thể không đi, cuối cùng vừa ôm hai nhóc này vừa chán nản nói:“Anh sẽ về sớm.” Truyện được đăng tại Đoàn Dự từ nhỏ đã không giống những người khác, không màng danh tiếng cũng không màng lợi ích, cũng không thích ở chung với người khác.Đến cả bố mẹ, hay người thân trong gia tộc, Đoàn Dự luôn xuất hiện khoảng cách khi ở gần họ.Nhưng dì Lý với quản gia ngoài mặt mỉm cười ôm hai tiểu gia hỏa trong lòng thầm nghĩ sẽ bảo Lộ Viễn Bạch đưa cho Đoàn Dự chăm sóc, trong lòng họ cảm thấy có chút chua xót khó nói.
Lộ Viễn Bạch là người thật lòng với cậu chủ nhà họ, trong lòng Lộ Viễn Bạch có Đoàn Dự.Trước kia hai người thân thiết thì ít mà xa lạ thì nhiều, bình thường thời gian ở gần nhau cũng không nhiều, bất kể là Lộ Viễn Bạch hay là Đoàn Dự đều rất ít khi về nhà.Một người ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi, không quay phim thì là đóng quảng cáo, một ngày phải đi mấy thành phố, người còn lại thì là kẻ cuồng công việc, bình thường hay đi những buổi tiệc xã giao, không ngủ ở nhà thì cũng là quán rượu.Số lần Lộ Viễn Bạch về nhà cũng không nhiều, mỗi lần về nhiều nhất cũng chỉ một tuần, nhưng trong một tuần ngắn ngủi này, Đoàn Dự lại chẳng về nhà đến một lần.Hai người họ sống cùng một nhà nhưng gần như chẳng bao giờ chạm mặt, khi đó quản gia và dì Lý còn lo lắng tình cảm hai người xảy ra vấn đề.Nhưng đột nhiên hai người lại báo kết hôn, khi Lộ Viễn Bạch ở nhà cũng chưa từng nhắc qua, hai người cũng không tiện đi hỏi.Mãi đến khi Lộ Viễn Bạch bị tai nạn phải ở nhà dưỡng thương, hai người mới dần an tâm.Trong 3 tháng Lộ Viễn Bạch dưỡng thương, Đoàn Dự mỗi ngày tan làm xong liền về nhà, nếu phải đi dự tiệc thì sẽ gọi điện về nhà báo trước, Lộ Viễn Bạch sẽ để đèn cửa chờ anh về, cũng mặc kệ Đoàn Dự về muộn ra sao.Ở trước mặt Lộ Viễn Bạch Đoàn Dự dường như trở thành một người bình thường, giống như những nam nhân khác đi sớm về muộn cố gắng vì gia đình, về nhà muộn cũng sẽ có người đợi anh.Trước khi ra khỏi cửa đi làm và khi tan làm về nhà đều sẽ có một cái ôm thật chặt, mỗi lần đều rất vui vẻ, mỗi ngày đến giờ ăn cơm sẽ ăn hết nửa số rau anh không thích ăn, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều chúc ngủ ngon, ngày thứ hai trước khi thức dậy sẽ lại thấy gương mặt tươi cười của đối phương.Ba tháng trở lại đây, Đoàn Dự đã thay đổi rất nhiều, trước kia khi làm việc anh không cho phép người khác được đến gần, nhưng bây giờ Lộ Viễn Bạch cầm kịch bản ngồi trong thư phòng với anh, anh một chút phản cảm cũng không có.
Anh thích lúc Lộ Viễn Bạch ỷ lại vào anh, thích mỗi ngày mở cửa đều thấy gương mặt tươi cười đang đứng đợi anh, trong ba tháng này Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự đều trở thành người bình thường như bao người khác, bỏ qua thân phận bỏ qua nghề nghiệp, bọn họ cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc như bao gia đình khác.Bình thường cũng rất tốt.Quản gia nhìn hai túi hạt giống hoa, “Lộ tiên sinh có cần tìm người chăm sóc không?”Lộ Viễn bạch ôm hai túi hạt giống lắc đầu, “Tôi có thể tự làm, trong nhà có ống nước với xẻng xúc đất không?”Quản gia gật đầu, “Có, đều ở trong kho chứa dụng cụ, chút nữa tôi kêu người lấy cho ngài.”Lộ Viễn Bạch: “Vậy làm phiền rồi.”Quản gia nhìn Lộ Viễn Bạch nói, “Tiên sinh khách sáo rồi.”Đợi mọi thứ được chuẩn bị tốt, Lộ Viễn Bạch liền đội mũ rơm, xách theo đồ nghề đi trồng hoa.Hai tiểu gia Thí Thí và Mi Mi lúc này mới vì chưa thích ứng kịp mà trở hơi sợ hãi, hai tiểu gia hỏa này điên cuồng chạy theo sau cậu, sợ rằng Lộ Viễn Bạch sẽ vứt bỏ chúng.Bởi vì cảm thấy dụng cụ trên tay có chút nặng, muốn nhanh đi đến nơi để nghỉ một chút, cho nên bước chân cậu càng ngày càng nhanh, khi thấy khoảng cách càng lúc càng xa, hai tiểu gia hỏa ở phía sau vội vàng kêu lên.“Ngao! Ngao ngao!”Mèo nhỏ thì vẫn ổn, tuy chân ngắn, nhưng vẫn theo kịp.Nhưng Thí Thí lại không giống vậy, Thí Thí là một con Corgi ngốc nghếch, chỉ mải mê đuổi theo quả cầu, càng lúc càng xa, không thấy bóng dáng cậu, trong lòng cũng không thảnh thơi như trước nữa.Bởi vì Lộ Viễn Bạch đi khá nhanh, lại không quay đầu, giống như không cần nó.Bé Corgi lo lắng bốn chân ngắn mình không đuổi kịp, nhưng Thí thí vốn không thông minh phải thất tha thất thểu đuổi theo, nhanh đến mức mấy lần suýt lộn đầu.Nhưng mỗi lần bị lộn đầu xong, sẽ đứng dậy ngay lập tức, sợ đi chậm, sẽ không thấy Lộ Viễn Bạch nữa.Nhưng khi đến chỗ ngoặt, Lộ Viễn Bạch lại đột nhiên đi nhanh hơn, biến mất trước đôi mất pha lê màu nâu của Thí Thí, tiểu gia hỏa lúc này cảm thấy rất lo lắng.Chán nản kêu to một tiếng, mèo nhỏ nghe thấy dừng lại một chút rồi quyết định đi tìm Corgi.
Tiểu gia hỏa không những mệt, mà trong lòng còn cảm thấy tủi thân cùng sợ hãi khi phát hiện Lộ Viễn Bạch biến mất, mông đặt xuống đất, kêu to.“Ngao! Ngao ngao! Ngao……”Tiếng kêu nghe vô cùng đáng thương, tai nhỏ vốn còn vui vẻ vì không thấy cậu mà rũ xuống, tiếng kêu đáng thương không ngừng phát ra từ miệng nó, như đang muốn nói Lộ Bạch Viễn không cần chúng nó nữa, mèo nhỏ Mi Mi đập chân nó mấy cái, cũng có lúc sẽ nhẹ nhàng tiến lên dụi đầu vào an ủi nó, nhưng tiểu gia hỏa này đang chìm đắm trong sự đau khổ tột độ, làm gì còn để ý đến sự dịu dàng của Mi Mi đối với nó.Lộ Viễn Bạch vốn đang thở hổn hển xách cái xô to cùng, ống nước, phân bón, xẻng, cùng với túi hạt giống, ban đầu khi cậu cảm thấy cái xẻng sẽ không quá nặng, nhưng cậu đã coi thường cái xẻng của nhà họ Đoàn rồi, mặc dù khoảng cách gần những cậu mất 3-4 phút mới tới nơi.3-4 phút này nhìn thì có vẻ ngắn, nhưng vì tay Lộ Viễn Bạch xách đồ nặng, một phút với cậu như cả một thế kỷ.Khi Lộ Viễn Bạch đang xách đồ lên chuẩn bị đi thì nghe được tiếng kêu đáng thương bị đứt đoạn.Lẽ nào hai tiểu gia hỏa này cũng đi theo?Lộ Viễn Bạch nghe xong liền lập tức quay lại, tự trách không có mắt đến cả hai tiểu gia hỏa đi theo cũng không biết.Vội vàng đi theo tiếng kêu đáng thương của bé Corgi.Và kết quả là, hai tiểu gia hảo đang đứng cạnh chân tường chỗ ngoặt, hai tai Thí Thí rủ xuống trông vô cùng đáng thương.Ngược lại khi lần nữa nhìn thấy thân ảnh của Lộ Viễn Bạch, Thí Thí đột nhiên dừng lại tiếng kêu, dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm Lộ Viễn Bạch.“Ngao” Gặp Lộ Viễn Bạch lần nữa, cái mông đang đặt dưới đất của tiểu Thí lập tức bật dậy, tung tăng chạy đến gần Lộ Viễn Bạch.“Thí Thí sao thế?”Lộ Viễn Bạch đem đồ đặt xuống bên cạnh, dịu dàng hỏi thí thí, nhưng khoảng cách của người và chó rất lớn, dù cậu có hỏi Thí Thí cũng không hiểu.Sau khi thấy Lộ Viễn Bạch ôm Thí Thí vào lòng, mèo nhỏ thấy vậy cũng không kêu, nhưng lại dùng chiếc lưỡi ấm nóng của mình liếm tay Lộ Viễn Bạch.Lộ Viễn Bạch nhìn đôi chân ngắn của hai tiểu gia hỏa, cũng không biết tại sao mà cảm thấy vô cùng buồn cười, khiến Lộ Viễn Bạch phải cố gắng không cười ra tiếng.Lộ Viễn Bạch dùng tay ôm hai tiểu gia hỏa vào lòng, sau đó đặt hai đứa nó vào mũ rơm, rồi cuối cùng là treo lên cổ.Hai tiểu gia hỏa ngồi ở bên trong mũ nhìn lên bầu trời, bởi vì mũ rơm được đặt ở trước ngực, hai tiểu gia hỏa ở trong ngực Lộ Viễn Bạch, vì độ cao từ mặt đất đến ngực cậu khá xa, cho nên hai tiểu gia hỏa này có chút sợ, một người cao hơn mực nước biển tới tận 90 centimet, thì đối với hai tiểu gia hỏa này thì độ cao này rất đáng sợ.Nhưng một lúc sau, hai tiểu gia hỏa lúc trước cảm thấy sợ, đầu bù xù ngồi yên trong mũ rơm, thì đã bắt đầu thò đầu ra ngoài, trong mắt còn mang theo sự tò mò.“Thí Thí! Mi Mi!”Mắt thấy hai tiểu gia hỏa này ngày càng hưng phấn, hai tiểu gia hỏa này không dừng ở việc thò đầu ra nhìn, bây giờ cả thân của chúng nó cũng đã nhoài ra, Lộ Viễn Bạch đành phải nghiệm giọng kêu hai tiểu gia hỏa một tiếng.Thí Thí cùng Mi Mi nghe tiếng Lộ Viễn Bạch gọi chúng nó, cả hai đầu nhỏ liền quay lại nhìn Lộ Viễn Bạch, dường như chúng nó cũng biết vì bản thân lộn xộn cho nên Lộ Viễn Bạch mới tức giận, sau đó hai tiểu gia hỏa này mặc dù vẫn tò mò nhìn ra ngoài, nhưng lần này đã ngoan hơn rất nhiều.Lộ Viễn Bạch tiếp tục xách đồ, dìu già dắt trẻ đi đến vườn hoa.Lão bà bà nói với cậu rằng muốn trồng hoa việc đầu tiên cần phải làm đất, sau khi đến chỗ bản thân muốn trồng, Lộ Viễn Bạch quyết định trồng ở bên ngoài trước, ngày mai sẽ đi nhà kính trồng mấy loại hoa vợ cậu thích.Lộ Viễn Bạch đem hai tiểu gia hỏa đặt xuống đất, sau đó lại đội mũ rơm lên, lấy ra ít hạt giống hoa tường vi cùng một ít loại hoa mùa thu, tính toán làm đất trước.Hai tiểu ra hỏa này từ khi sinh ra đã là thú cưng ở trong cửa hàng thú cưng rồi, trong thế giới của chúng nó thế giới này giống như cửa hàng thú cưng.Lần đầu tiên đứng trên cỏ cảm thấy mới lạ còn lấy móng vuốt kéo vài cây cỏ lên, trong khoảnh khắc ấy bản năng của chúng nó bộc phát, hai tiểu gia hỏa ở trong hoa viên chơi đùa không ngừng.Còn hưng phấn kêu to vài tiếng.Lộ Viễn Bạch nhìn hai tiểu gia hỏa đùa nghịch cảm thấy rất thú vị, liền lấy di động quay lại cảnh này, sau đó cũng không rảnh rang, bắt đầu sự nghiệp trồng hoa vĩ đại.Bởi vì lần đầu thử trông hoa, hơn nữa thời gian cũng không nhiều chỉ có hai ngày, cho nên mỗi bước Lộ Viễn Bạch đều rất nghiêm túc tỉ mỉ, cậu sợ bản thân trồng cho Đoàn Dự hoa không ra hoa, chỉ là làm đất gần một tiếng.Sau khi chơi đùa hơn một tiếng, hai tiểu gia hỏa cảm thấy hơi mệt, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lộ Viễn Bạch, nhìn Lộ Viễn Bạch làm đất.Thí Thí càng nhìn càng thấy thích thú, nâng mông đi đến bên chân Lộ Viễn Bạch, lấy móng vuốt từ từ hạ móng vuốt từ trong ra ngoài, sau đó quay ra nhìn Lộ Viễn Bạch.Lộ Viễn Bạch vừa hay nhìn thấy hành động này